Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 79
Mới đầu không ít người than thở, không hiểu tại sao Kim Lăng lại chọn nơi thôn dã vô danh, giao thông khó khăn này để quay ngoại cảnh. Dù gì thành phố A cũng không ít các làng nhỏ du lịch vừa dân dã vừa tiện nghi.Nhưng đến nơi, mọi người mới biết rõ. Núi non trùng điệp, xanh ngắt một màu. Tiết trời cuối thu trong xanh, se lạnh. Từng dải mây mờ vấn vít quanh đỉnh núi. Dòng sông nhỏ sạch sẽ trong vắt, chảy hiền hòa. Xa xa có vài ngôi nhà nhỏ bằng đất, từng đàn dê đi qua , cái chuông nhỏ ở cổ không ngừng kêu "đinh đinh" vui tai. Khung cảnh tựa như một bức tranh thủy mặc, đẹp đẽ vô cùng .Mọi người thưởng thức phong cảnh, tranh thủ chụp ảnh. Mới phát hiện sóng nơi này rất yếu.Phút cao hứng vì thiên nhiên xinh đẹp bỗng chốc bốc hơi hết."Nơi này thế nhưng sóng lại yếu như thế! Gần như là không có!!!" một nhân viên trong đoàn cầm điện thoại, ai oán thốt lên Sóng yếu, chập chờn, tạo cảm giác như tách biệt với thế giới bên ngoài vậy.Thế kỉ XXI, nơi mà con người dùng điện thoại để liên lạc, dùng Wifi, 3g để giải trí. Thì nơi này quả thực giống như làng độc lậpCậu nhân viên vừa rồi cất điện thoại vào túi, ngó nhìn dáo dác " Xung quanh đây nhiều cây cối như vậy, có khi nào cả thú hoang cũng có không?" nói xong, cúi người nhặt một viên đá, ném vào bụi cỏ gần đó."Soạt soạt" không ngờ lại có tiếng động, cậu ta giật nảy mình, nhảy sang một bên, đứng gần An Tiểu Nhã. "Chít chít" An Tiểu Nhã nheo mắt nhìn, con vật đen thìu lùi với một cái đuôi và mỏ nhọn." Con gì vậy?" cô tò mò, quay sang hỏi Lương Mẫn, phát hiện mặt Lương Mẫn đã nhăn thành một đoàn, dường như rất ghê tởm"Aaaaaaa, là chuột , một con chuột rất to" một người hét lớn, tức thì cả đám người quanh năm sống nơi thành thị, chạy hết cả ra xa, coi con chuột như là quái vật. Con chuột cũng giật mình bởi động tĩnh lớn, lủi đi vào bụi cỏ."Trời ạ, cái địa phương này thật quỷ quái, cư nhiên có cả chuột to như vậy, đạo diễn sao lại chọn nơi này chứ!". Nhân viên trong đoàn bắt đầu nhốn nháo bất mãn .Bởi đường nhỏ, hơn nữa còn là đường đất, Kim Lăng vừa rồi ở lại dặn dò mang theo vài thứ đồ quan trọng , nên đi chuyến sau tới. Lúc này vẫn chưa có mặt."Chị Tiểu Nhã, vừa rồi không làm chị sợ chứ?" một nhân viên khá thân thiện tiến lại hỏi han. Dù gì trong mắt người ngoài, cô vốn là một minh tinh, đối với mấy động vật hoang dã như chuột nhất định vẫn là lầm đầu thấy.Quả thực là lần đầu, từ nhỏ tới lớn cô cũng chưa thấy qua mấy loại động vật hoang dã, nhưng thay vì sợ, ngược lại cô lại cảm thấy khá thú vị."Không sao, cảm ơn em" An Tiểu Nhã thân thiện cười lại ."Không biết đạo diễn Kim tại sao lại tìm được cái nơi hoang vu này, chị Tiểu Nhã cứ yên tâm, lát nữa đạo diễn tới, em sẽ đòi ngài dời địa điểm " cô nhân viên có phần khá nóng tính, nhưng lại khá tinh nghịch. An Tiểu Nhã bị lời nói cùng ngữ khí của cô làm bật cười.Tiếng xe dần tiến lại gần. Vài nhân viên lục đục lấy dụng cụ bước xuống xe, thoải mái hít không khí trong lành. Mấy nhân viên đến trước vừa rồi vội xúm đến kể lại việc vừa rồi, đám người mới đến sắc mặt cũng dần đổi.Kim Lăng bước xuống, trên tay cầm thêm một chiếc máy ảnh, đầu đội chiếc mũ tai bèo. Phong thái làm việc chẳng thấy đâu, ngược lại giống như đi dã ngoại."Đạo diễn, đạo diễn, cái địa phương này không có sóng ""Còn có chuột nữa, chỗ bụi cây kia, rất to, rất đáng sợ nữa"Nhân viên vừa thấy Kim Lăng xuất hiện, nhốn nháo cả lên, hy vọng đổi địa điểm. Kim Lăng bị nói đến phiền cả người, tức giận quát một tiếng cho đám người giữ im lặng "Tôi đưa các người đến làm việc chứ không phải đi chơi, chút chuyện cỏn con này cũng toáng cả lên. Tiến trình thì phải quay gấp, ai không hài lòng thì rời đi, tôi không giữ!" Mặt đạo diễn trẻ vì tức giận mà đỏ cả lên, trông rất dữ dằn, nhất thời không ai dám ho he gì. "Kim Lăng, đừng kích động vậy chứ, quả thực địa phương này cũng có chút bất tiện mà" giọng nói này là từ trong ô tô truyền tới. An Tiểu Nhã cảm thấy giọng nói dễ nghe này có phần quen, nhưng không nhớ ra là ai."Hừ, Lăng Ngôn, cậu còn ngồi trên xe làm gì, xuống đây đi!"Lương Mẫn cùng An Tiểu Nhã nghi hoặc nhìn nhau, sẽ không phải là Lăng Ngôn mà họ biết đấy chứ?Có một sự thật là, bạn càng không muốn chuyện gì, chuyện ấy càng xảy đến. Người bạn càng không muốn gặp,nhất định dẽ gặp.Lăng Ngôn vẫn một bộ dáng tiêu sái bất cần bước xuống. Trợ lý lần này là một anh chàng cũng khá điển trai đi theo.An Tiểu Nhã bỗng cảm thấy mí mắt giật giật. Lăng Ngôn quả nhiên nhìn về phía này, nhưng anh ta vẫn đang đeo kính dâm nên không thấy rõ biểu cảm." Ai không muốn ở lại thì đi luôn đi, miễn đến lúc quay lại làm cản trở" tâm tình của vị đạo diễn trẻ vẫn chưa khá hơn. Bất cứ ai, lại là người cao ngạo như Kim Lăng, đột nhiên bị mọi người chỉ trích lựa chọn của mình đều không vui. Huống chi, đây thật ra là quê của hắn.Số nhân viên có nam nữ tương đương, nam không nói làm gì, chút chuyện này không chịu nổi còn nói gì đến thân nam nhi? Vả lại,cũng không ít người có thiện cảm tốt với An Tiểu Nhã. Nữ thì tất nhiên sau khi nhìn thấy Lăng Ngôn, chẳng ai muốn rời đi nữa cả. Hai vị thần nhan sắc đều đang trấn giữ ở đây, cầu còn không được.Kim Lăng thấy không ai ho he gì nữa cũng khá hơn, quay sang An Tiểu Nhã "Tiểu Nhã, đây là Lăng Ngôn, lần trước hai người cũng hợp tác rồi, cậu ấy là bạn diễn của cô"An Tiểu Nhã hướng Lăng Ngôn gật đầu, coi như chào hỏi. "Được rồi, đã không ai rời đi thì đi dựng trại đi. Chỗ bãi đất bằng kia kìa" Kim Lăng đứng ra phân phó, sau đó cầm máy ảnh đi đâu mất.An Tiểu Nhã muốn phụ một tay, tất nhiên không ai cho cô đụng tay vào việc gì, Lương Mẫn đã hứng khởi cùng vài nhóm người kia dựng trại, cô đành tự mình đi dạo xung quanh.Nơi đây quả thực non nước hữu tình, sống ở thành thị lâu, cô dường như hiếm khi cảm nhận được không khí trong lành như thế.Trời đã là cuối chiều, bầu trời lác đác vài đám mây bị ánh mặt trời chiếu thành màu hồng. Vài ngôi nhà nhỏ phía xa đã bắt đầu có khói bếp lan tỏa. An Tiểu Nhã men theo con đường đất nhỏ tiến vào ngôi làng.Càng đến gần,cô nghe thấy tiếng bổ củi, tiếp đó là tiếng trẻ con khóc quấy, tiếng mắng chửi, hỗn loạn, nghe rất u ám.An Tiểu Nhã không dám vào ngôn nhà. Chỉ đi qua, khi đi qua khoảng sân nhốn nháo kia, cô thấy mấy ánh mắt đang chăm chú theo dõi mình. Sống lưng bỗng chốc lạnh toát."Này cô gái!" tiếng nói già nua vang lên, kèm theo là tiếng gậy tre cộc cộc tới gần.An Tiểu Nhã dù gan dạ cỡ nào cũng chỉ là một cô gái, giữa hoàn cảnh xa lạ, lại chỉ có một mình. Tiếng nói kia khiến cô giật nảy mình, nhấc chân định chạy. Nhưng đột nhiên, từ đâu ra một bức tường thịt cứng rắn chặn cô lại. Mùi nước hoa nhẹ nhàng xâm nhập vào khứu giác .An Tiểu Nhã ngẩng đầu, liền thấy khuôn cằm tinh xảo cùng cặp mắt kính dâm kia. Là Lăng Ngôn.Anh ta cúi xuống nhìn cô, bởi khoảng cách gần, cô thấy khóe môi anh khẽ cong cong, nhìn thế nào cũng giống như cười giễu.Cô lập tức đẩy Lăng Ngôn ra, quay người lại. Liền thấy bà lão tay dắt theo đứa nhỏ, tay chống gậy lại phía cô" Cô gái, cháu làm rơi đồ này" thì ra là trả đồ..thế mà cô lại tưởng yêu ma quỷ quái... Thật là, cũng tại đêm qua nghe cô chuẩn bị đi quay ngoại cảnh, Thương Gia cũng bị cha gọi về nước, cô ấy liền kéo cô xem một đêm toàn phim kinh dị."Cháu cảm ơn ạ!" An Tiểu Nhã có chút ngượng ngùng, nhận lại chiếc tua dua nhỏ. Đây là "bùa" mà mẹ cô đã đặc biệt tới chỗ cao tăng xin cho cô, An Tiểu Nhã để trong túi áo, bất cẩn làm rơi ra.Cô nhìn bà lão lưng còng chống gậy tre , lại nhìn đứa nhỏ đang sợ sệt nhìn mình. Liền móc tay mò trong túi ra một nắm kẹo, đưa cho đứa nhỏ và bà lão
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương