Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 81 Bão Lớn
Ngày cuối cùng ở lại, mọi người cùng dân làng tổ chức bữa tiệc lớn, rôm rả vui vẻ vô cùng.Gần chiều, khi đám lửa trại vừa được thắp lên. Gió cũng bắt đầu nổi.Cũng đã cuối thu, mọi người đều cho rằng gió mùa tới, đông sang. Không ai nghĩ gì nhiều.An Tiểu Nhã cùng đứa trẻ lần trước cô cho kẹo, cùng một đám trẻ khác xung phong đi hái dâu rừng.Trời không nắng , hơi âm u, gió từng đợt kéo theo hơi lạnh đầu mùa. An Tiểu Nhã cúi xuống kéo áo lại cho đứa nhỏ, thành phố A chắc cũng có gió rồi.Giỏ dâu dần đầy, đen bóng, mọng nước . Gió không ngờ lại thổi lớn hơn, tán lá cây rừng cao lớn bên trên không ngừng xào xạc, tiết trời cứ tối dần.Có lẽ là một cơn dông.Cô một tay xách giỏ, một tay dắt theo đám nhỏ trở về làng.Ra khỏi khu rừng, mới biết được gió lớn thế nào. Lửa trại vì gió quá to đã tắt nhím, đoàn người đành mang nguyên liệu tới nhà trưởng thôn tổ chức."Có lẽ là cơn dông đầu mùa" một người phụ nữ bế con, nhìn bên ngoài sắc trời đã gần tối hẳn, gió to thổi rụng thật nhiều lá khô. Mọi người đều cảm thấy hơi bất an"Đừng lo lắng, qua một đêm thôi, mai là nắng đẹp đấy" dân làng tiếp tục nói"Không thì ở lại đây thêm cũng được mà" Trong gian nhà nhỏ, đoàn người đông đúc ngồi quây quần với nhau quanh ngọn lửa ấm, thức ăn nóng ngon lành , nhất thời mặc kệ thời tiết đang dần chuyển xấu kia.Lúc này, ở thành phố A. Trên khắp các màn hình lớn trong thành phố, các đài radio đều đang đưa tin về cơn bão sắp đổ bộ vào .Cố Thần ngồi trong văn phòng, căn phòng rộng lớn chỉ có một mình anh cùng tiếng báo thời tiết " Cơn bão đầu tiên trong năm nay sắp sửa đổ bộ, dự sẽ ảnh hưởng đến các thành phố A, thành C và thành phố G, ảnh hưởng lớn nhất là thành phố A, đề nghị người dân có những biện pháp phòng tránh trước, dự trữ lương thực cần thiết ..."Cố Thần hơi nhíu mày, thân hình cao lớn đứng dậy , xoay người đi ra phía trước tấm kính cường lực trong suốt, nhìn quang cảnh bên ngoài.Tuy không thể nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào, nhưng anh thấy được bầu trời đen kịt kia và những luồng gió lớn rất mạnh."Cố tổng, đoàn làm phim của đạo diễn Kim Lăng không về kịp , thời tiết quá xấu, dự là phải ở lại qua cơn bão"Tiếng nói từ bộ đàm trên bàn làm việc truyền ra.Cố Thần không đáp, ánh mắt dần sâu thẳm.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Mọi người không ngờ được rằng cơn dông này sẽ lớn như thế.Gió thổi vù vù, nghe như tiếng dã thú kêu gào bên ngoài, lúc đầu còn đỡ, sau dần bắt đầu có cả mưa lớn.Ngôi nhà vốn không rộng lớn gì, chứa nhiều người như vậy có phần chật chội, mọi người chỉ có thể cùng nhau rải chiếu ngồi trên nền nhà, không đủ chỗ để nằm ngủ.An Tiểu Nhã cùng Lăng Ngôn và đạo diễn được nhường chỗ ngồi gần đống lửa, rất ấm áp.An Tiểu Nhã ôm đứa trẻ nhỏ nhất, lúc đầu nó có vẻ sợ hãi bởi tiếng gió hú bên ngoài, nhưng được cô vỗ về đã thiu thiu ngủ mất.An Tiểu Nhã nhìn đạo diễn Kim Lăng cùng Lăng Ngôn tựa vai nhau ngủ mất, yên lặng dõi nhìn chút quang cảnh bên ngoài, cánh cửa bằng tấm gỗ dày ghép lại, nhưng do đã lâu năm, gió thổi vào kêu kẽo kẹt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tung , cuốn mưa gió bên trong vào.Mấy người ngồi gần cửa đã ngồi dịch hết vào gần, bởi nước mưa đã tạt ướt, bắt đầu tràn từ ngoài vào nền nhà."Mọi người chịu khó ngồi vào sâu trong nhà một chút" An Tiểu Nhã nhẹ giọng nói, mọi người không lên tiếng xong đều dịch lại gần sâu trong nhà hơn. "Cũng không biết sao lại gió lớn thế, chắc là bão rồi. Nhưng mọi người yên tâm, nơi này xung quanh có cây cản bớt sức gió rồi " mẹ đứa nhỏ lên tiếng, trấn an mọi người "Không có gì phải sợ, tiếc là hôm nay chưa được ăn đồ nướng ngoài trời, thật tiếc quá!" một nhân viên trong đoàn khá mập mạp nói, tay còn xoa xoa bụng khiến mọi người phì cười"Cái tên mập nhà cậu, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi, cậu xem, sắp lăn đi được rồi kìa" mọi người người qua lời lại, nhất thời không khí tĩnh mịch vừa rồi bị xua tan, bắt đầu thảo luận sôi nổi vấn đề trên trời dưới đất.Rầm!!!"Aaaaaaaa, cứu với!!!!!"Đương lúc mọi người đang sôi nổi , tiếng động lớn bên ngoài cùng tiếng hét khiến tất cả im bặt."Có phải có tiếng kêu cứu không?"Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mẹ đứa nhỏ hơi nhíu mày xong đứng dậy"Hình như là nhà lão Trương bị cây đổ vào rồi ""Hả vậy phải làm sao đây, gió đang lớn như v..."Rầm rầm! " Chị Chu mở cửa cho em với, nhà em bị cây đổ vào rồi, bố em bị kẹt! Chị Chu mau mở cửa đi mà"Tiếng đập cửa với tiếng gọi bên ngoài lẫn với tiếng gió lớn bên ngoài .Một người trong đoàn lập tức đứng dậy, bước ra cửa"Chị Chu, em mở cửa nhé?"Chị Chu chính là mẹ đứa nhỏ kia, cũng là chủ căn nhà này."Được được. Mau mở cửa cho cô bé vào"Cạch một tiếng. Cửa vừa hé đã một trận gió lạnh ập vào, theo khe cửa kêu vù vù, vài người nữa đứng dậy, giúp người kia giữ cửaCô bé bên ngoài tầm 12-13 tuổi, khá cao, An Tiểu Nhã nhận ra là một trong những cô bé cùng mình vào rừng hôm nay. Cả người cô bé đã ướt sũng, còn không ngừng run rẩy vì lạnh, khóc nấc lên"Huhu chị Chu nhà em bị cây đổ ,bố em vẫn chưa ra được huhu""Cô bé đừng khóc, bình tĩnh, bố em bị kẹt ở đâu, có nghiêm trọng lắm không? ""Hức, chân bố bị cây đè lại, bố bảo em đến nhờ mọi người huhu, mọi người hãy cứu bố em đi.."Cô bé khóc rất dữ, lại thêm cả người ướt lạnh, ho dữ dộiĐứa nhỏ bên cạnh Tiểu Nhã vì bị đánh thức, đã sợ hãi chạy lại với mẹ, An Tiểu Nhã cởi áo khoác ngoài ra chùm cô bé lại, kéo cô bé ngồi cạnh đống lửa"Em đừng khóc nữa, bọn chị đi cứu bố em ngay bây giờ " Cô bé thấy An Tiểu Nhã dịu dàng,cũng nhận ra là người đi cùng mình chiều nay, nghe lời không khóc nữa, chỉ là vẫn không ngừng nấc, cả người run rẩyMọi người tất nhiên không thể thấy khó không giúp , đàn ông thanh niên trong đoàn đều đứng cả dậy, lúc bọn họ đến là trời đẹp, không dự đoán được sẽ có mưa nên không mang theo áo mưa nhưng ai cũng không ngần ngại."Các cô gái ở lại, để bọn đàn ông này thể hiện được rồi " tên mập mạp lúc này lên tiếng, coi như trấn an mọi người Lăng Ngôn và đạo diễn Kim Lăng cũng đứng dậy, vài người e ngại"Lăng Ngôn, đạo diễn, hay hai người ở lại ? Nếu có chuyện gì thì rất nguy hiểm"Lăng Ngôn cùng đạo diễn cùng nhíu mày. "Tôi và anh ta cũng là đàn ông""..cái này tôi biết, nhưng hai người..."". Đừng lôi kéo mất thời gian nữa , đều là đàn ông cả, mau đi thôi!" đạo diễn kim kiên quyết không dây dưa, kéo Lăng Ngôn ra ngoài. Trợ lý Lăng Ngôn thốt tim, bất chấp chạy vội theoMấy người còn lại lập tức sốt sắng đi theo, cánh cửa mở gió mưa vù vù, họ dặn đóng cửa lại. Lát họ về hãy mở.Đàn ông thanh niên đều đi rồi, căn nhà đột nhiên rộng rãi hơn hẳn, nhưng không ai có tâm trí bàn chuyện nữa, ai ai cũng lo lắng.An Tiểu Nhã vỗ về cô bé, không ngừng trấn an. Gió bên ngoài vẫn không ngừng gào thét, thấp thoáng trong tiếng gió có nghe thấy vài tiếng hét của người trong đoàn rồi lại vùi vào tiếng mưa.Khoảng hai giờ sau, tiếng bước chândồn dập lại phía này, mọi người liền đứng dậy mở cửa.Tất cả đều ướt sũng, Lăng Ngôn và Kim Lăng cũng không ngoại lệ, xong không thiếu người nào, cũng không ai bị thương. Họ đỡ một người đàn ông hơi nhỏ thó vào nhà, cả người ướt sũng, chân trái gần như là lê trên mặt đấtCô bé vội vùng dậy " bố!" xong ôm lấy người đàn ông khóc nức nở Lão Trương chính là bố cô bé, cô bé là con hiếm muộn, lão trương lúc ấy cũng đã xấp xỉ 50 rồi, mẹ cô bé do hoàn cảnh gia đình khó khăn đã bỏ đi được một thời gian rất lâu, cũng không trở về.Chân ông bị cây đè hình như đã bị gãy, cái cây đổ là một cây đại thụ. Căn nhà nhỏ bị cây đổ vào hầu như đã đổ nát thành một đống gỗ vụn, lúc cây đổ ông đã mau chóng ôm con gái ra ngoài ,con gái không sao, nhưng ông không chạy kịp.Mẹ đứa nhỏ kia vội lấy ấm nước nóng đổ ra chậu để rửa vết thương cho ông."Cảm ơn mọi người nhiều lắm, cảm ơn mọi người đã cứu cái mạng già này"ông nói, vừa muốn cúi người cảm tạLăng Ngôn đứng gần vội đỡ " Chân bác bị thương nặng, nên chú ý rửa sạch sẽ đã""Cảm ơn, cảm ơn cậu"Lăng Ngôn không đáp, đỡ ông ngồi vào ghế cao.Vết thương xung quanh bầm tím cả, chân đã gãy nhưng đến thành phố A là có thể chữa , chỉ là căn nhà trong thời gian ngắn không thể sửa ngay.Lão Trương vỗ về con gái, cảm ơn mọi người, đoạn nhìn tới hết thương liền thở dài, mọi người đều thương xót cho ông "Chân gãy sẽ không đi cày ruộng được nữa rồi "Cô bé càng ôm bố chặt, khóc om lên"Đừng khóc đừng khóc, còn sống là may mắn lắm, con đừng khóc, bố không để con chịu khổ đâu"Ông cũng ôm lấy con gái, tay đưa lên lén lau nước mắt. Ông không hiểu, ông gây tội nghiệt gì mà cả đời đã sống khổ, đến giờ ngay cả chân cũng gãy, không thể chăm sóc tốt cho con gáiVài người trong đoàn không khỏi thương cảm, bị cảnh này làm lén lau nước mắtAn Tiểu Nhã đối với chuyện này không thể làm ngơ"Bác Trương, chờ ngày mai thời tiết tốt lên, chúng cháu đưa bác đến thành phố A chữa chân, nhất định chân bác sẽ không sao""Phải đấy, chúng cháu sẽ làm nhà cho bác" "Bác Trương yên tâm. Chúng cháu đều sẽ giúp đỡ bác, có phải không? ""Đúng, chúng cháu sẽ giúp đỡ bác"Bác Trương cảm động, không ngừng cảm ơn rối rít. Gió bên ngoài vẫn rất dữ, mưa vẫn rất to, nhưng họ đều tin tưởng ngày mai trời sẽ nắng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương