Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 83



An Tiểu Nhã tỉnh dậy trong phòng của mình.

Quần áo tuy đã được thay thành đồ ngủ, nhưng cô vẫn chưa được tắm rửa kĩ càng, không thoải mái lắm.

Lương Mẫn hình như vẫn chưa về nhà, từ phòng bếp thỉnh thoảng vang lên tiếng động rất nhẹ cùng mùi thức ăn thơm phức.

Ngửi mùi thơm mới thấy thật là đói, cô xoa xoa bụng, hôm qua cũng chỉ ăn một bát cháo.

Phòng bật đèn ấm áp, không quá sáng , xung quanh kéo kín rèm, An Tiểu Nhã bước xuống giường, kéo rèm ra.

Bên ngoài vẫn đang mưa, bầu trời âm u chưa sáng hẳn.

Tiến lại phía cửa lấy một bộ đồ ngủ khác, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm thôi.

Lúc An Tiểu Nhã vừa đóng cửa phòng tắm, một bóng người cao lớn đứng dựa lại cửa phòng.

Cố Thần đi tới kéo rèm cửa lại, gấp gọn lại chăn đệm, bật đèn phòng sáng lên.

An Tiểu Nhã trong phòng tắm qua lớp cửa kính mờ cũng thấy được trong phòng đã bật đèn sáng, nghĩ là Lương Mẫn, cô nói vọng ra

"Mẫn tỷ, tỷ chờ tí, em tắm xong rồi chúng ta ăn cơm"

Bên ngoài không có tiếng trả lời, trong phòng tắm vốn cách âm rất tốt, An Tiểu Nhã nghĩ Lương Mẫn không nghe thấy nên cũng không nói nữa.

Tắm xong , cả người khoan khoái thoải mái.

Ngoài phòng không có ai.

Phòng khách cũng rất sáng, dường như cả căn nhà đều đã được bật đèn. An Tiểu Nhã bước xuống lầu, cả căn nhà rộng lớn không hề có bóng dáng người khác.

"Mẫn tỷ? Tỷ còn ở đây không? "

Không có tiếng trả lời.

An Tiểu Nhã thắc mắc, cô không tin vào thuyết ma quái, huống hồ giờ cũng sắp sáng rồi, vậy mâm cơm nóng hổi kia ở đâu ra?

Cô gọi điện cho Lương Mẫn. Sau ba hồi chương, Lương Mẫn mới bắt máy.

"Mẫn tỷ, lúc nãy có phải tỷ ở nhà em nấu cơm không? " cô hỏi, tay thuận cầm một miếng trứng ăn thử. Không tồi, mùi vị thật tốt. Không ngờ Lương Mẫn nấu ăn cũng ngon vậy.

Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng, An Tiểu Nhã hơi nghi hoặc, nuốt xuống " Mẫn tỷ?"

"Ừ tỷ nấu đấy, nhưng nãy có chút việc nên tỷ về trước"

"Tiếc vậy, tỷ nấu nhiều quá, mình em không ăn hết đâu. Mà tay nghề của tỷ tốt thật, từ giờ tỷ chịu khó đến nấu bữa sáng cho em đi!" cô nói một tràng dài, Lương Mẫn có vẻ hơi bận thật, nghe cô nói hết, cuối cùng chỉ nói có rảnh sẽ nấu cho cô rồi cúp máy.

"Thật là, bận gì trời gần sáng này chứ" An Tiểu Nhã lầm bầm, nhìn mâm cơm nóng hổi, bắt đầu ăn.

Gần cả tháng trời ăn uống tạm bợ, cô cảm giác mình sút mất cân rồi. Thể trạng An Tiểu Nhã khá đặc biệt, ăn nhiều cũng không béo, xong tăng cân thì khó mà giảm thì rất dễ.

Đối với việc duy trì cân nặng của cô, Lương Mẫn tìm đủ mọi cách, từ chối tham gia cho cô rất nhiều các chương trình hoạt động ngoài trời, sợ cô quá sức mà giảm cân.

Ăn uống no nê, cả người có tinh thần hẳn. Trời không mưa nữa, nhưng vẫn âm u.

An Tiểu Nhã cả người thoải mái đến lười biếng, bát đũa ăn xong cũng không dọn, lững thững cầm điện thoại lên lầu.

Bóng dáng cô vừa khuất khỏi cầu thang, từ góc cửa lớn, Cố Thần bước ra, góc quần âu cùng giày anh đã ướt cả, nãy nước mưa từ ngoài hắt vào, anh cũng không tránh đi đâu được.

Cố Thần nhẹ nhàng không tiếng động thu dọn mâm cơm, bát đũa cũng thật nhẹ nhàng mà đem rửa sạch sẽ.

Trên lầu vọng xuống tiếng loạt soạt, Cố Thần lập tức với lấy áo khoác đi ra ngoài.

An Tiểu Nhã cũng không phải xuống lầu, cô chỉ là đi qua thư phòng lấy máy tính, ánh mắt chỉ nhìn thoáng xuống phòng khách thì lập tức sững sờ. Bàn sạch bóng , không còn dấu vết mâm cơm vừa rồi.

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

Cô thật chậm rãi bước xuống, chân đi cố sức không phát ra tiếng động. Trong nhà chắc chắn đang có người khác. Thương Gia và Hạ Tử Hạo đã rời đi cũng được cả tháng rồi, Lương Mẫn cũng không thể nào đột ngột tới mà dọn mâm cơm đi được.

Tim cô đập thình thịch, cả người căng thẳng. Sẽ không phải một vụ trộm cướp đấy chứ, lúc mua nhà, không phải là nói bảo vệ rất tốt sao??

Tiện tay với lấy cây chổi trong tay, cảm giác đã có vũ khí khiến cô tự tin hơn một chút, An Tiểu Nhã vội vươn tay đến điện thoại bàn gần chân cầu thang

"Bảo vệ, nhà số 5, tôi cảm giác có người đột nhập vào nhà tôi , ừm, tôi là chủ hộ An Tiểu Nhã "

Bảo vệ có vẻ rất chú ý đến an ninh, nghe xong lập tức trấn an cô đừng manh động, bình tĩnh đợi bọn họ đến!"

Lúc này cô cũng bớt bất an hơn chút, tay cầm chặt cán chổi ngồi xuống ghế.

Cố Thần đang đứng ngoài cổng nhà cô, đợi tài xế của mình đến.

Mấy chiếc xa bảo vệ tiến tới khiến anh không khỏi hoài nghi

"Các người tới nhà nào vậy?" dung mạo Cố Thần không lộ diện trên báo chí nhiều, xong người có chút danh tiếng không ai là không biết , mấy bảo vệ này ít nhiều đây cũng là nơi ở của những người thượng lưu, biết chắc anh là Cố Tổng của Cố Thị, sốt sắng trả lời " Chúng tôi tới nhà số 5, chính là nhà này!"

Cố Thần không khỏi nhíu chặt mày " Nhà này có vấn đề gì sao?"

"Đúng vậy, chủ nhà nói hình như có người đột nhập, quái lạ, chúng tôi canh giữ rất tốt, không thấy ai khả nghi ra vào!"

Cố Thần lập tức biết cô đã phát hiện ra sự kì lạ, có lẽ đã làm cô sợ, không khỏi quay đầu nhìn trong nhà, rất muốn đường hoàng đi vào.

Nhưng anh vẫn không đủ can đảm ,nói với bảo vệ " Căn nhà này, các người chú ý bảo vệ cẩn thận , việc vừa rồi thật ra có chút hiểu lầm, lục soát cũng đừng làm lộn xộn đồ đạc trong nhà"

Bảo vệ không khỏi trố mắt nhìn nhau, chưa hiểu gì đã nhận được một chiếc thẻ màu vàng "Trong đây cũng có chút tiền, mấy người cầm tạm, nhớ chú ý căn nhà này!"

Tài xế xe của Cố Thần cũng vừa lúc tới , cung kính mở cửa cho anh. Chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Mấy bảo vệ lơ ngơ bước vào nhà, quả thực không có ai đột nhập cả, dù gì người ta cũng là minh tinh lớn xinh đẹp, họ để hai người lại canh cửa cho An Tiểu Nhã.

Thật kì quái.

An Tiểu Nhã nhưng cũng không làm gì được, trong nhà cô hình như vốn chẳng có ai ngoài cô, tài sản ngay cả một cành hoa cũng không thiếu, cũng không có chút dấu vết lục lọi, cũng chỉ có mâm cơm xảy ra khác lạ.

Có nên cho là ông bụt thương cảm cô mệt mỏi nên hiện tới giúp đỡ không?

An Tiểu Nhã lại gọi điện cho Lương Mẫn "Mẫn tỷ, tỷ đang ở nhà hay ở công ty? Em muốn đến chỗ tỷ!"

Căn nhà này thế nào cũng thấy không an toàn lắm, tạm lánh một tuần đã.

Nào ngờ Lương Mẫn từ chối , nói đang có hẹn, nhà cũng đang có người ở chung rồi.

"Là đàn ông hay đàn bà, đàn bà thì không... " An Tiểu Nhã chưa nói hết câu, Lương Mẫn đã chặn cứng " Là đàn ông "

"....vậy em đến ở với mẹ đây,  tỷ sắp xếp để em 3 ngày nghỉ nhé!"

An Gia quả nhiên lúc nào cũng chào đón cô, phái tài xế tới tận nơi đón cô về nhà.

Thời tiết không tốt, cảm thấy có chút cô đơn, thì nên về nhà với cha mẹ thôi.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...