Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 89



Mùi hương quen thuộc, ấm áp. An Tiểu Nhã không nhìn cũng biết là nhân vật nào, cô lập tức muốn rời khỏi anh "Cố tổng, ngài làm gì vậy, đây là đại sảnh công ty! Mau thả tôi xuống!" cô vừa nói, vừa dùng sức đẩy, nhưng bụng đang đau, sức lực cũng chẳng có bao nhiêu.

Cố Thần một chút cũng không để ý đến kháng cự của cô " Vậy không phải đại sảnh thì có thể làm gì sao?" giọng điệu hoàn toàn không có lạnh lẽo vừa rồi, ngả ngớn trêu đùa, khóe môi như có như không giương lên.

"Anh điên sao, mau thả tôi xuống!!" An Tiểu Nhã tai đỏ bừng, hét lên. Mà Cố Thần vẫn như trước chẳng để ý, vững vàng trước con mắt kinh ngạc của hàng trăm người, ôm cô xuống tận gara để xe.

Chiếc xe Cadillac đen bóng, để ở bãi có phần khá nổi bật. Cố Thần mở cửa, nhẹ nhàng đặt An Tiểu Nhã vừa vùng vẫy vừa gào thét một đoạn đường đã thấm mệt. Từng cơn đau quặn thắt khiến sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi thấm ướt tóc mai.

Cố Thần nghiêng người cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, tiếng bước chân chạy vội vã tới gần. Anh ngẩng đầu lên, người tới là Lương Mẫn.

"Cố tổng! Tiểu Nhã..." sắc mặt Lương Mẫn rất lo lắng, vừa rồi quay xong quảng cáo, muốn dẫn An Tiểu Nhã đi ăn ngay đề phòng đau dạ dày tái phát, cần thảo luận với người công ty quảng cáo nên trở về muộn một chút, vừa rồi hỏi vài người trong sảnh mới nghe được chuyện vừa rồi.

"Tôi hiện tại sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện, cô xử lý chuyện vừa rồi. Tránh để người đồn đãi linh tinh" khí sắc của Cố Thần cũng không ổn, vừa rồi nhìn cô suy yếu như thế, lo lắng xen lẫn lo sợ. Cũng không để Lương Mẫn kịp đáp lời, lập tức lên xe, khởi động rời đi.

Dọc đường, An Tiểu Nhã đau đến mồ hôi chảy từng giọt lớn, lại cố cắn răng nhịn đau không rên rỉ. Cố Thần qua gương chiếu dáng vẻ quật cường của cô, nhấn mạnh ga, không để ý mà vượt đèn đỏ, hận không thể lập tức bay đến bệnh viện.

Cũng may trong trung tâm thành phố. Không đến 10 phút liền tới nơi.

Cố Thần đỗ xe ngay trước cửa bệnh viện, cẩn thận bế An Tiểu Nhã vào trong.

Trước kia, Hạ Tử Hạo chính là bác sĩ tư nhân của Cố gia, lần ấy đưa An Tiểu Nhã rời đi, liền tiếp nhận sản nghiệp của gia đình ở nước ngoài, không làm bác sĩ nữa.

Hiện tại cũng đã bổ sung đội ngũ chuyên nghiệp mới. Cố Thần vừa bước vào, bảo vệ đã ngay lập tức thông báo cho toàn thể, bác sĩ từ các phòng ban đều nhanh nhất có mặt.

"Cô ấy bị đau dạ dày, các người nhanh chân một chút!" Cố Thần vừa nói tình hình, bác sĩ chuyên khoa phụ trách đã lập tức nói y tá bên cạnh, chuẩn bị giường bệnh.

Cố Thần bế cô đến tận nơi.

Vì được tiêm thuốc giảm đau, An Tiểu Nhã mệt mỏi đã ngủ thiếp đi.

Cố Thần bên ngoài phòng, ngồi chăm chú nghe bác sĩ nói sơ qua tình hình, bộ dạng nghiêm trọng so với cuộc hội nghị hợp đồng mấy trăm tỷ còn nghiêm trọng hơn.

" Dạ dày của thiếu phu nhân từng có tiền sử viêm dạ dày, lại thường xuyên ăn đồ không quá đảm bảo, không đúng giờ, nếu còn tiếp tục bỏ bữa có thể sẽ bị viêm loét dạ dày"

Cố Thần nhíu chặt chân mày, bác sĩ nói xong tình hình liền nhanh chân rời đi.

Cố Thần thở một hơi dài, tựa lưng vào tường. Ánh mắt nhìn cửa phòng bệnh đăm chiêu.

Anh cho rằng theo lời của Hạ Tử Hạo lần ấy là việc làm đúng nhất. Bởi trong quá khứ anh đã tổn thương cô quá nhiều, anh không dám thẳng thắn nói cho cô biết chuyện cô xảy thai năm ấy, lại không dám đảm bảo sẽ giữ được bí mật, an ổn bên cô một đời.

Anh biết cô là người mạnh mẽ, cũng lạc quan. Cho nên lúc quyết định cắt đứt liên lạc với cô, anh thật sự không quá lo lắng. Anh tin tưởng cô nhất định sẽ không để mình chịu thiệt thòi, nhất định sẽ sống tốt.

Nhưng suốt vài ngày không có tin tức gì về cô. Lại nghe đến đoàn phim của cô bị bão làm cản tiến độ trở về, anh bất chấp trong mưa bão lái xe đi đến ngoại thành, trên đường cũng đã bị cây đổ chặn, ở lại đường núi suốt một đêm...., cũng đã theo nhân viên cứu hộ đến đón đoàn phim.  Thấy vẻ mặt mệt mỏi ngủ say của cô trên xe, liền không quản có bị người khác nhìn thấy hay nói lạu với cô hay không, ôm cô ngủ suốt đoạn đường trở về...

Anh chỉ muốn thầm lặng bên cạnh cô như thế, quan tâm cô thầm lặng như vậy...

Nhưng hiện tại, sáng nay nghe tới tin đồn của cô và Lăng Ngôn, anh nhận ra mình thật sự không làm được dáng vẻ hy sinh thầm lặng ấy, anh ghen tị, anh không muốn cô bên cạnh hay ghép đôi với bất kì ai khác. Vì vậy, hiếm hoi mới đến Thương Lăng một lần, lại vừa vặn nhìn tới cô ả kia hỗn láo ném giày tới cô.

Một mình cố gắng chống đỡ cơn đau muốn ra tới cửa. Anh bỗng chốc nhận ra, cô quả thật rất kiên cường, rất mạnh mẽ, nhưng cũng thật gượng gạo...đáng lẽ cô không cần phải một mình gắng gượng như vậy...

Cố Thần tựa hồ thật mệt mỏi, anh đứng dậy, bước vào phòng bệnh. Vừa rồi đã dặn y tá đi mua cháo, cũng sắp trở về, chắc cô ngủ cũng không lâu.

Quả thực chất lượng giấc ngủ An Tiểu Nhã gần đây rất kém, nửa đêm thường xuyên lại bị ác mộng quấy phá, cô luôn văng vẳng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, không tài nào ngủ được.

Mùi hương đặc trưng của thuốc khử trùng, An Tiểu Nhã hít thêm hai hơi sâu, khó chịu tỉnh dậy. Tay có chút tê, cúi xuống nhìn liền thấy tay mình đang được nắm lại, Cố Thần cúi đầu tựa vào giường bệnh, dường như đang ngủ, tay nắm tay cô.

An Tiểu Nhã vừa động, muốn đem tay rút ra. Cố Thần đã tỉnh "Em dậy rồi, muốn ăn chút cháo hay không" Cố Thần nói với cô, dường như có chút luyến tiếc buông tay cô, khẽ miết nhẹ một cái rồi đi đến bàn.

"Hơi nguội rồi. Em chờ một lát, anh đi mua cháo mới!"

"Không cần làm phiền vậy, tôi muốn về nhà" An Tiểu Nhã nhìn bình truyền dịch đã gần hết, thẳng tay muốn rút kim ra, Cố Thần không kịp ngăn lại, động tác của cô khá mạnh, lập tức có máu rỉ ra.

Cố Thần lập tức đi đến, cau mày, không do dự đưa tay cô lên miệng, liếm đi vết máu kia, sau đó liền lấy băng gạc trên tủ đầu giường dán lại.

"Em làm gì thế, rút mạnh như vậy, không sợ đau sao" giọng nói có chút trách cứ, xong lại sủng nịnh không che dấu.

An Tiểu Nhã không do dự rút ra khỏi tay anh " Không cần Cố tổng nhọc tâm!"

Cố Thần nghe tới danh từ Cố tổng xa cách kia, không hài lòng lắm. Xong cũng chưa vội sửa lại, chỉ nhẹ nhàng nói với cô "Đừng cứng đầu, ngoan ngoãn chờ anh quay lại ăn cháo"

Nói rồi, sải bước ra đến cửa, lại nghe tiếng cô mệt mỏi " Anh lúc nóng lúc lạnh thế này, là vì đột nhiên lại có hứng thú với tôi sao?"
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...