Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi

Chương 90



Bước chân Cố Thần sững lại.

Anh quay lại, An Tiểu Nhã lại chẳng hề nhìn anh mà đang nhìn ra tấm cửa sổ sát đất đang che rèm cửa mỏng phát ra ánh sáng nhu hòa.

Câu nói vừa rồi của cô, không giống như hỏi Cố Thần, mà là đang tự hỏi mình.

Bởi lúc đến đây, y tá đã cẩn trọng rửa mặt cùng thay đồ bệnh nhân để cô dễ chịu, nên hiện tại gương mặt mộc của An Tiểu Nhã thập phần tinh xảo, ánh sáng dịu dàng tô điểm cho gương mặt trắng nõn hơi yếu ớt của cô, đẹp đến như không chân thực.

Cố Thần không biết nên đi hay tiến lại phía cô. Muốn nói cô biết mình thật tâm muốn quay lại, toàn tâm toàn ý muốn chăm sóc cô trọn đời. Lại chẳng có dũng khí phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ kia, phá vỡ bức tường mạnh mẽ mà cô tự dựng lên, gây thương tích cho cô lần nữa.

Anh sẽ không để cô một mình, cũng sẽ không làm cô tổn thương. Anh sẽ cố gắng vun đắp lại tình cảm một cách dịu dàng nhất, không gây cô bất kì thương tổn nào.

Cố Thần lấy điện thoại ra, dặn dò vài câu, sau đó quay lại giường bệnh, ngồi xuống cạnh cô "Anh bảo người đem cháo đến đây rồi, em nghỉ thêm một lát đi,có chỗ nào không ổn bảo anh"

An Tiểu Nhã yên lặng nghe anh nói, cuối cùng yêu cầu một câu chẳng liên quan "Chiều rồi phải không, vậy anh kéo rèm ra một chút, tôi muốn ngắm cảnh"

Bởi vì là bệnh viện tư nhân, thuộc sở hữu của Cố gia, tuy nhiên bệnh nhân nếu là người thân quen hoặc có gia thế lớn, vẫn có thể đến điều trị. Thiết kế cũng không giống phòng bệnh bình thường, mỗi căn phòng đều có cửa sổ sát đất cực lớn bằng kính cường lực, quang cảnh bên ngoài cũng vô cùng xinh đẹp

Cố Thần lập tức vòng qua giường bệnh, soạt một tiếng kéo rèm qua.

Trời chiều, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua tấm kính bám lên dáng người cao ngất của Cố Thần, khiến anh dường như tỏa sáng.

An Tiểu Nhã không chớp mắt nhìn bóng dáng trước mặt, phía ngoài kia khung cảnh hoàng hôn diễm lệ, mà phía trước mắt cô đây, chính là người mà cô từng coi như là vị thần của cuộc đời mình.

Cô yêu anh, bất chấp những tổn thương anh mang đến cho cô, nhưng cô không thể chịu nổi trở thành thế thân cho người khác, làm một con rối vô hồn.

Trở về sau 5 năm tự mình đóng vảy mọi thương tích, nhưng vết sẹo sau lưng dường như luôn nhắc nhở cô, tình yêu này nguy hiểm đến thế nào. Đoạn thời gian kia, cô từng có suy nghĩ thử bắt đầu lại, vì ngoài anh, cô không thể có rung động với bất kỳ ai khác , thế nhưng anh đột nhiên lại biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Cùng với tin tức của Phương Lam, cô thật sự đã không còn can đảm nữa...

Hiện tại nếu như anh thật sự lại có hứng thú trêu đùa cô, vậy cứ tùy anh đi.

An Tiểu Nhã nhắm mắt lại, không nhìn đến quang cảnh bên ngoài nữa.

Cố Thần nhận được cháo, cẩn thận đổ ra bát, đưa đến trước mặt An Tiểu Nhã "Bác sĩ nói mới đỡ hơn một chút nên ăn cháo, khỏi rồi anh sẽ đưa em đi ăn ngon, nào" giọng nói cực điểm ôn nhu, giống như dỗ dành cô gái nhỏ, còn khẽ thổi nhẹ thìa cháo sợ cô nóng mới đưa tới miệng cô.

An Tiểu Nhã cố gắng đè nén tâm tình gợn sóng sau câu dỗ vừa rồi của Cố Thần, ngoan ngoãn mở miệng ăn cháo.

Cố Thần vốn là người lãnh đạm, với người khác hoàn toàn không bị cách nói chuyện, chỉ biết dùng từ hết sức nâng niu cô.

Suốt lúc An Tiểu Nhã ăn cháo không nói một lời nào, Cố Thần cũng khó lòng nghĩ ra câu nào, đành chuyên tâm đút cháo cho cô. Căn phòng bệnh tĩnh lặng, cùng ánh sáng cuối chiều bên ngoài càng thêm có phần ấm áp.

Ăn xong, Cố Thần dường như có chút việc quan trọng cần xử lý, cũng muốn để An Tiểu Nhã hưởng thụ yên tĩnh một chút, đành ra ngoài cửa phòng bệnh nghe điện thoại.

Gọi đến là thư kí của anh, nói về cuộc họp hôm nay anh bỏ lỡ "Cố tổng , đại diện phía đối tác chờ rất lâu, tôi gọi điện nhưng ngài không nghe máy, có chuyện gì sao?"

Cố Thần khẽ ngước mắt nhìn phòng bệnh "Vợ tôi bị đau dạ dày. Cậu nói xem có quan trọng không? "

Phía đầu dây bên kia một trận tĩnh lặng, sau đó khẩn trương "Ra là thiếu phu nhân, quả thực hệ trọng. Việc kí hợp đồng tôi sẽ hoãn lại, ngài định đếm khi nào trở lại ạ?"

"Một tuần , có việc gì gửi vào máy tính cho tôi"

Cố thị là công ty lớn, việc cần xử lý nhiều không kể xiết. Cố Thần bởi vậy rất hiếm hoi có ngày nghỉ, lễ Tết cũng chỉ về ăn cơm tất niên xong liền làm việc như bình thường.

Hôm nay vừa chừng có buổi kí hợp đồng lớn, anh vì hợp đồng này đã mất không ít tâm sức. Nhưng hiển nhiên cả ngày vừa rồi không rời khỏi phòng bệnh, buổi kí hợp đồng cũng đã sớm bỏ lỡ ra sau đầu.

Cố Thần đối với việc này, một chút cũng không phiền muộn, mở điện thoại tìm kiếm thức ăn dinh dưỡng cho người có bệnh dạ dày.

An Tiểu Nhã bởi vì đã chuyển về Cố gia, mỗi ngày đều đúng giờ cơm tối trở lại sum vầy với cha mẹ. Hiện tại đã sắp tới giờ ăn tối , cô còn chưa trở về, mẹ thế nào cũng sẽ lo lắng.

Vừa nghĩ tới, chuông điện thoại ở túi áo trên tủ đã vang lên

Cô vừa định bước xuống giường lấy điện thoại, Cố Thần ở ngoài đã bước vào, lấy điện thoại nhìn qua một cái liền đưa cho cô

"Mẹ!...ừm, vâng ạ, có chút không khỏe nên đến bệnh viện kiểm tra. Mẹ đừng nghe Mẫn tỷ nói bừa, con có người chăm sóc rồi, ừm, sáng mai liền trở về, mẹ đừng lo lắng "cuộc gọi không dài dòng, An Tiểu Nhã đáp lời cẩn trọng, cô không muốn cha mẹ tới, tình hình cũng chẳng có gì nữa , sáng mai cô tự mình xuất viện được.

Cố Thần cả cuộc điện thoại của cô chỉ yên lặng ngồi một bên lắng nghe, lúc An Tiểu Nhã sắp cúp máy liền nhận lấy điện thoại cô, ôn tồn nói một câu " Mẹ..." sau đó cảm nhận được ánh nhìn không mấy thân thiện của cô đành sửa miệng "Bác không cần lo lắng, cháu sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận" đầu dây bên kia vừa nghe đến giọng anh, khá ngạc nhiên "Cố Thần? Con làm lành được với con bé rồi sao?"

An Tiểu Nhã đối với việc anh tự tiện nghe điện thoại cũng không phản ứng quá lớn, chỉ đưa tay ra muốn lấy lại, Cố Thần cũng ngoan ngoãn nói thêm một câu " Chưa ạ, nhưng con sẽ cố gắng! " sau đó liền đưa điện thoại cho cô.

An Tiểu Nhã không biết Cố Thần cùng mẹ mình nói về cái gì, nhưng hôm sau Lương Mẫn tới thăm, cô muốn xuất viện, anh cũng không ngăn cản gì, ngược lại chỉ nhắc nhở hỏi thăm cẩn thận, sau đó liền đưa cô trở về An gia.

Cô nhìn biểu hiện của anh, không khỏi có chút hụt hẫng sau đó lại không kìm được thấy nực cười.  Xem đi, anh quả nhiên một đêm phải ngủ ở ghế phòng bệnh, đã liền hết hứng thú trêu đùa cô rồi.

Nhưng sau đó, liền nghe tới tai tin biệt thự bên cạnh An gia đã sang sở hữu của anh, Cố Thần còn đặc biệt với quan hệ là hàng xóm, đường hoàng vào An gia ngồi hàn huyên cả một buổi sáng
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...