Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 91
An Tiểu Nhã nghỉ 3 ngày ở nhà, Cố Thần cũng sang An gia đầy đặn sáng - trưa - chiều - tối cả 3 ngày.Chẳng biết do ngẫu nhiên hay cố tình mà ngày nào anh cũng mang đồ ăn dinh dưỡng đến, nói là giúp việc nấu nhiều. Lựa lý do vụng về vậy mà An phu nhân rất vui vẻ, mỗi lần đều niềm nở chào đón. An Tiểu Nhã cũng đã đi làm trở lại, mỗi ngày đều bận rộn nhưng luôn ăn uống đúng giờ, sức khỏe mấy chốc đã hồi phục.Buổi chiều vừa ăn xong cơm tối, cô cùng cha mẹ đi dạo quanh khu biệt thự, vừa ngắm cảnh vừa tiện tiêu cơm. Vừa trùng hợp, Cố Thần mặc một thân quần áo ở nhà thoải mái, dắt theo một con chó husky khá lớn , đi ra từ biệt thự đối diện."Mọi người đang tính đi dạo sao?" Cố Thần như có như không nhìn qua cô, sau đó lại vờ như hỏi An phu nhân.An phu nhân quý mến Cố Thần còn không hết, ngay lập tức ngỏ lời "Đúng vậy, nếu con cũng đi dạo thì tiện đi chung cho vui!"Vậy là từ 1 nhà 3 người trở thành 4 người, cùng nhau từ từ đi trên con đường lớn.Bởi nằm cạnh sườn núi, phía trước là biển rộng. Quang cảnh trời chiều lại càng đẹp đẽ mê lòng. Con chó husky dường như rất thích An Tiểu Nhã, chạy lại trước mặt cô vẫn đuôi, thè lưỡi không ngừng, vẻ mặt lấy lòng khá ngốc. Cố Thần lấy cớ bị chó kéo, thành đi bộ bên cạnh cô. Thuận tay móc túi, đưa cho cô một chiếc kẹo bọc khá tinh xảo, An Tiểu Nhã không nhận" Cố tổng, anh định như thế này đến bao giờ?"Cha mẹ cô , vợ chồng hàn huyên, lại đang tuổi hồi xuân, rất nhiệt tình vừa trò chuyện vừa chạy về phía trước, cũng không để ý đến hai người phải sau nữa."Tôi thế này rất tệ sao?" Cố Thần quay sang hỏi cô, vẫn chưa thu hồi lại chiếc kẹo.An Tiểu Nhã hơi nghẹn họng, không biết nói thế nào, giữa hai người an tĩnh trong chốc lát, tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên. An Tiểu Nhã nhanh chóng nhìn sơ qua màn hình rồi bắt máyNgười gọi tới là Thương Gia.Phía bên đầu dây, Thương Gia khóc lóc rất thảm thiết " Tiểu Nhã , làm sao đây, tớ cãi nhau với Tử Hạo, anh ấy liền tức giận bỏ về rồi huhu. Tớ...tớ còn nói hủy bỏ hôn ước, anh ấy một câu cũng không phản đối, tớ phải làm sao đây, hức, Tiểu Nhã....tớ không muốn mất anh ấy.."An Tiểu Nhã nhíu chặt chân mày, dừng bước chân. Không để ý Cố Thần cũng dừng lại theo "Cậu bình tĩnh, đừng khóc , nói rõ nào, sao hai người đang yên đang lành lại cãi nhau?"Mấy tháng trước, cô đến làng nhỏ kia quay ngoại cảnh, Hạ Tử Hạo vì có việc gấp đã rời đi từ trước . Thương Gia cũng bị cha gọi về nước. Hai người kia tuy rời đi không cùng thời điểm, nhưng sau khi Hạ Tử Hạo xong việc, Thương Gia có gọi điện báo lại cho cô hai người đang ở bên nhau, giọng điệu cô ấy lúc ấy cực kì vui vẻ, thỏa mãn .Hạ Tử Hạo theo như An Tiểu Nhã biết, thì không phải kiểu người sẽ tức giận rồi bỏ đi.Phía bên kia, Thương Gia khóc đã tới mức nấc lên "Tớ thấy anh ấy đến quán bar, còn có phụ nữ ở cùng, tớ không biết đấy là đối tác của anh ấy liền nổi cơn ghen...anh ấy...tớ không biết anh ấy đi đâu nữa"Chuyện chỉ có vậy? Hạ Tử Hạo thế mà cũng bỏ đi, để Thương Gia khóc thảm vậy?An Tiểu Nhã vội trấn tĩnh " Thương Gia cậu trước hết bình tĩnh, chắc anh ấy có việc cần rời đi thôi . Tớ giúp cậu tìm thử.Thương Gia phía bên kia dường như có chút chần chừ, xong cũng đồng ý nhờ cô giúp.An Tiểu Nhã biết cô ấy chần chừ điều gì, bởi cô biết Hạ Tử Hạo trong mấy năm ở nước ngoài, giúp đỡ cô chu đáo tới mức không giống tình cảm bạn bè, hay bác sĩ với bệnh nhân nữa. Cô biết Hạ Tử Hạo có tình cảm không chân chính với mình, nên mới lựa chọn về nước, không để Thương Gia phải bận tâm thêm, Thương Gia là người bạn cô rất quý trọng. Cúp điện thoại, Cố Thần cũng đã thu hồi kẹo. Con husky quấn lấy cô nãy giờ đã chạy ra đằng xa nằm lên đám cỏ xanh.Gió từ biển thổi nhè nhẹ mát mẻ. Cố Thần quay sang hỏi cô " Em có việc sao ?""Ừm" Cố Thần im lặng một chút, không nhìn cô nữa mà nhìn về phía biển kia " Là liên quan đến Hạ Tử Hạo?" An Tiểu Nhã nhíu mày quay sang nhìn anh, cảm thấy giọng điệu anh hơi chua nhưng thấy anh không nhìn mình, liền quay lại "Có liên quan"Anh không hỏi nữa, hai người nhất thời lại im lặng, An Tiểu Nhã tiếp tục dạo bước, Cố Thần cũng cùng tốc độ đi ngang bằng. Cố Thần cao 1m87, cùng An Tiểu Nhã 1m65 chênh lệch chiều cao khá lớn , thế nhưng đi cùng nhau lại có vẻ vô cùng hòa hợp. Chút ánh nắng cuối chiều len lỏi qua kẽ lá, chiếu lên hai người, để lại hai bóng người xen lẫn vào nhau.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Kết thúc tản bộ, trời cũng đã tối hẳn. Cố Thần dắt con chó đang cố gắng bám dính lấy An Tiểu Nhã kia đi vào nhà.An Tiểu Nhã tới phòng khách, dùng điện thoại bàn gọi tới số Hạ Tử Hạo, nhưng cũng như Thương Gia nói, không gọi được.Cô gọi 3 cuộc thấy không được đành thôi, gọi lại nói cho Thương Gia, an ủi cô ấy không cần quá hoảng hốt.Nào ngờ gần 10h tối, cha mẹ cô đều đã về phòng đi ngủ, Hạ Tử Hạo gọi lại cho cô. An Tiểu Nhã lập tức nghe máy."Vừa rồi ngồi máy bay nên không nghe được điện thoại, sao vậy?"An Tiểu Nhã nhíu mày " Anh đi tận nơi nào mà để Thương Gia ở một mình vậy? Cô ấy lo phát khóc rồi "..Hạ Tử Hạo hơi im lặng một chút, sau đó cô nghe thấy tiếng thở dài "Tiểu Nhã, em đang ở An gia phải không? Ra ngoài chút đi!"Cô có linh cảm không lành, quả nhiên tới nơi liền thấy Hạ Tử Hạo một thân lãng tử phong trần đứng tựa cột đèn nhìn cô.An Tiểu Nhã đột nhiên có chút khẩn trương nhìn sang biệt thự Cố Thần. Tuy nói là đối diện nhưng cũng cách khá xa. Bóng đèn nhà anh vẫn còn sáng, nhưng khi nãy cô đã nghe thấy tiếng xe ra khỏi nhà , chắc anh có việc đã rời đi.Hạ Tử Hạo mái tóc nâu có chút lộn xộn, gương mặt tuấn tú ấm áp có chút mệt mỏi, chiếc áo khoác đã bị cởi ra vắt trên vai, chỉ còn mặc chiếc áo sơmi trắng. Ngoài ra trên người cũng không cầm gì.An Tiểu Nhã đứng yên nhìn Hạ Tử Hạo bước lại gần, ngửi thấy trên người anh có mùi rượu, lại không kìm được nhíu chặt chân mày "Hạ Tử Hạo, anh bị sao thế? Anh nghĩ gì mà bỏ về tận đây vậy??" Dù nhìn dáng vẻ anh ta có chút không ổn, nhưng cô thật sự khá giận. Chỉ vì chút chuyện nhỏ kia, anh dám bỏ lại Thương Gia một mình khóc lóc thảm thiết, ngay cả điện thoại cô ấy cũng không nghe. Nếu bây giờ Thương Gia biết được anh chạy tới đây, sẽ nghĩ hai người thế nào??Hạ Tử Hạo dường như đã say, nếu không sẽ không đường đột mà ôm lấy cô.An Tiểu Nhã giật mình, vội vàng muốn đẩy anh ra. Nhưng sức lực nam nữ vốn chênh lệch, huống hồ Hạ Tử Hạo còn cố tình muốn dùng sức không cho cô vùng vẫy.Phía trước đột nhiên một chiếc xe đen tuyền dừng lại, An Tiểu Nhã bởi bị bóng lưng Hạ Tử Hạo cao lớn che khuất không nhìn thấy. Cô nỗ lực muốn đẩy anh ta ra, mùi rượu nồng nặc khiến cô khó chịu , nào ngờ anh còn cảm thấy chưa đủ, cúi đầu muốn hôn cô " Hạ Tử Hạo, anh điên rồi,em là Tiểu Nhã !"Vừa lúc tuyệt vọng, một lực đẩy mạnh mẽ cùng tiếng đánh người, An Tiểu Nhã trước một giây bị hôn, được giải thoát.Cố Thần nắm lấy cổ áo Hạ Tử Hạo, một đấm không lưu tình hạ xuống mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương