Tổng Tài! Cầu Ngài Tha Tôi Đi
Chương 92
An Tiểu Nhã hồi thần, vội chạy đến ngăn cản "Cố Thần, anh mau dừng tay!"Cố Thần đấm liên tiếp liền mấy cái đều vào thẳng mặt Hạ Tử Hạo. Mà Hạ Tử Hạo cho dù say nhưng vẫn còn chút ý thức, không chịu bị đánh không liền đáp trả lại.Cố Thần thân thủ nhanh nhẹn, so với nắm đấm của Hạ Tử Hạo thì nhanh hơn nhiều lắm , thế nhưng anh không tránh được bị Hạ Tử Hạo nắm chặt cổ áo, sau đó liền bị ăn một đấm vào mặt.An Tiểu Nhã sợ kinh động cả người trong An gia, liều mình ngăn cản hai người "Các người điên rồi,muốn đánh ra chỗ khác xa một chút đi!"An Tiểu Nhã nắm lấy tay Cố Thần, dùng lực kéo anh ra , Hạ Tử Hạo vừa say vừa bị đánh đau, Cố Thần nghe lời cô buông tay ra, Hạ Tử Hạo đã loạng choạng ngã ngồi xuống đất.An Tiểu Nhã thở phù một hơi, nhìn Cố Thần tóc tai có chút lộn xộn, ánh mắt đỏ ngầu, khóe miệng có chút máu. So với dáng vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng thật sự giống như một tên côn đồ.Cô tiến lên phía trước, vừa định kéo Hạ Tử Hạo đứng dậy, tay đã bị Cố Thần nắm lấy, anh nhíu mày nhìn cô, ánh mắt đã mất đi vẻ hung thần ác sát vừa rồi, thay vào dường như là...ủy khuất?"Kệ hắn ta đi!" anh nói, An Tiểu Nhã không khó nghe ra giọng anh có chút chua, lại còn chút trẻ con.Tình hình này bật cười thì không phải lắm, cô cũng đành nhíu mày nhìn lại " Cũng không thể để anh ấy nằm ngoài đường, anh ấy là bạn tôi"Nghe xong câu này, cả Cố Thần lẫn Hạ Tử Hạo đang say khướt cũng phải cau mày. Anh ta lảo đảo tự mình bám vào cột đèn đứng lên.Ánh mắt đã có chút thanh tỉnh, nhưng gương mặt điển trai đã thảm hại hết mức, khóe miệng bị rách, cùng mắt, má đều thâm tím."Cố Thần? Anh sao ở đây?" trước kia Hạ Tử Hạo đều là gọi Cố tổng. Cũng chưa từng gọi hẳn tên anh bao giờ.Cố Thần không thèm trả lời, ánh mắt Hạ Tử Hạo liền rơi đến tay An Tiểu Nhã đang bị Cố Thần nắm lấy. Bởi mắt vừa rồi bị đánh trúng, lại cũng chưa thanh tỉnh đàng hoàng, anh ta liền nhìn ra hai người đang nắm tay nhau.Vậy là Hạ Tử Hạo lại loạng choạng đi tới, muốn đẩy Cố Thần " Bỏ tay ra, mau tránh xa khỏi cô ấy"Cố Thần một chút cũng không nghe theo, ngược lại dễ dàng tránh thoát cái đẩy kia, từ nắm tay chuyển sang ôm vai An Tiểu Nhã, khiêu khích nhìn Hạ Tử Hạo.An Tiểu Nhã có chút đau đầu, hai người này hôm nay sao lại trẻ con vậy? Ngay cả một chút dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày cũng không có.Cô vừa muốn gỡ tay Cố Thần ra khỏi vai, đã nghe Hạ Tử Hạo đột nhiên cười gằn một tiếng "Cố Thần, không phải người ta đồn anh là người trọng lời hứa lắm à, lời hứa của anh với tôi mới qua vài tháng, anh đã coi như không có gì rồi sao?"An Tiểu Nhã dừng lại động tác, nghi hoặc nhìn Hạ Tử Hạo, vài tháng trước? Hai người họ hứa với nhau? Cô đột nhiên nhớ lại, buổi tối hôm dự tiệc cô cùng Thương Gia do Cố Thần đưa về , lúc gặp Hạ Tử Hạo, hai người đã nói chuyện với nhau một lúc, sau đó chính là một tháng kia không liên lạc với cô.Rốt cuộc có chuyện gì?Cố Thần không ngờ lại tự mình bỏ tay ra, quay sang An Tiểu Nhã đang nghi hoặc " Em vào nhà đi, anh đưa anh ta đến nhà anh" nói rồi dường như có chút vội vàng muốn kéo Hạ Tử Hạo lên xe.Hạ Tử Hạo lại dường như có sức mạnh bộc phát, tránh khỏi bị anh lôi lên xe " Cố tổng, anh đang chột dạ sao? Sợ tôi nói hết cho Tiểu Nhã? Sợ cô ấy vĩnh viễn không tha thứ cho anh đúng không? "Hạ Tử Hạo nhìn chằm chằm cô, ánh mắt mê đắm khiến cô đột nhiên lạnh sống lưng , Cố Thần một tay bịt miệng anh ta lại, trầm giọng nói với cô " Em đừng ở đây nghe hắn lảm nhảm nữa, vào nhà đi, anh sẽ lo liệu"Cô nhìn Hạ Tử Hạo cố sức tránh thoát khỏi Cố Thần, ánh mắt dường như rất muốn nói điều gì đó. Cô có linh cảm không lành, nhưng lại không kìm được muốn biết giữa hai người rốt cuộc có bí mật gì giấu cô."Em muốn nghe một chút, người say thường sẽ không nói dối" Cố Thần sững lại, nhưng rất khẩn trương " Đừng như vậy, hắn chỉ là nói linh tinh thôi, em vào nhà đi, đã khuya rồi"An Tiểu Nhã hơi ngạc nhiên thấy anh khẩn trương, nhưng lúc này không có tâm tình để ý biểu tình đó của anh. Cô cảm thấy có một sự thật nào đó mà cô chưa được biết, sắp được tiết lộ. Cô muốn biết đó là gì.Cô muốn biết lý do gì mà có thể khiến Cố Thần chịu tuân thủ lời hứa với Hạ Tử Hạo, điều kiện gì khiến anh phải tránh xa cô một tháng.Có vài đợt gió lành lạnh thổi tới. Lá khô trên cây bắt đầu rơi lả tả xuống đường kêu xào xạc. "Tôi không thể biết sao?" cô hỏi anh, giữa hai người có một lời hứa, liên quan tới cô, vậy tại sao cô không thể biết chứ?Cố Thần ngây người nhìn cô, sau đó buông tay bịt miệng Hạ Tử Hạo ra.Hạ Tử Hạo được tự do, hít mạnh một ngụm khí, vừa rồi Cố Thần bịt thật kín, anh ta suýt nữa chết ngạt.Thiếu không khí cộng với men say chưa tan hết khiến đầu óc Hạ Tử Hạo càng thêm mơ mơ hồ hồ. Nhưng anh ta không quên nói, khi say mọi bí mật, uất ức đều muốn được trút ra " Tiểu Nhã, em phải tránh xa tên này, vĩnh viễn tuyệt đối không cho hắn cơ hội đến gần, hắn là người gây tổn thương cho em lớn nhất, em hiểu không? " hắn nói năng có chút lộn xộn, nhưng nhìn sang liền thấy nắm tay hơi khẽ run của Cố Thần, móng tay bấm vào da thịt đã có cả máu chảy ra. Hạ Tử Hạo liền thấy hả hê, vết thương trên mặt như thể đỡ đau hẳn Cơn say làm hắn chỉ muốn ngủ, lại nghe tiếng nói của An Tiểu Nhã như xa như gần " Anh ấy rốt cuộc tổn thương điều gì nữa?","Hắn..." Hạ Tử Hạo cố gắng chống đỡ thân người, lầu bầu không rõ vài từ.Cố Thần thật sự cảm thấy đây là một đêm đày đọa, anh thực ra đã chuẩn bị tinh thần, nếu một ngày cô thật sự biết được năm đó cô bị sảy thai đứa con đầu lòng do anh. Anh chắc chắn sẽ rời đi thật xa,vĩnh viễn cũng không xuất hiện trước mắt cô, cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình. Nhưng hiện tại, nhìn đến An Tiểu Nhã đang cố gắng nghe Hạ Tử Hạo nói, anh thật sự, cảm thấy như ngày tận thế .Vậy nên khi Hạ Tử Hạo chưa nói được ra điều gì mà tựa xuống cột đèn ngủ mất, anh thật sự cảm ơn trời đất. An Tiểu Nhã không thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của Cố Thần, cô có chút lạnh, trời dường như sắp mưa lớn. Đành phải vào nhà, trước khi đóng cổng, cô thoáng qua nhìn thấy bàn tay đầy máu của Cố Thần. Đêm nay tưởng chừng có mưa lớn , không ngờ lại là một đêm khô lạnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương