Trò Chơi Sống Lại
Chương 8
Lăng Cửu Vi và Hạ Tiểu Nam cố ý chọn vị trí bên cạnh Lệ Na, người chú da đen được nhắc tới trong nhật ký của cô bé không ở bên cạnh cô bé, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, mà cô bé Lệ Na cũng đang nơm nớp lo sợ, vùi đầu vào giữa hai chân không nói lời nào. "Này, xin chào!" Lăng Cửu Vi nhỏ giọng nói với Lệ Na, nhưng Lệ Na chỉ nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, hoàn toàn không phản ứng lại cô..... Ánh mắt cô bé có chút đờ đẫn, còn có một chút sợ hãi. Hạ Tiểu Nam và Lăng Cửu Vi liếc mắt nhìn nhau một cái, cậu lấy ra một viên kẹo mềm trái cây từ trong túi, lặng lẽ nhét vào tay Lệ Na, chớp mắt nhìn cô bé. Đúng như dự đoán, Lệ Na quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, ánh mắt khi tiếp xúc với viên kẹo mềm trái cây kia, lập tức sáng lên. Cô bé cẩn thận nhìn những người xung quanh, xác định không có ai nhìn thấy, mới cho viên kẹo vào miệng. "Cảm ơn anh." Đây là lần đầu tiên Lệ Na mở miệng nói chuyện với bọn họ, cô bé tinh tế thưởng thức một lúc, mới lưu luyến nuốt xuống, ánh mắt nhìn Hạ Tiểu Nam cũng thân thiết thêm vài phần. "Anh tên Hạ Tiểu Nam, đây là chị họ của anh Lăng Cửu Vi. Em gái nhỏ, em tên là gì?" Hạ Tiểu Nam nở một nụ cười thân thiện, vẫn như bình thường hỏi. "Em.... tên Lệ Na." Lệ Na nhỏ giọng trả lời. "Oa, anh và chị họ lúc trước có đọc qua một quyển nhật ký, nhật ký viết chủ nhân của nó tên Lệ Na, có phải là em không?" Không thể không nói, Hạ Tiểu Nam đối với trẻ con rất quen thuộc, cậu cho Lăng Cửu Vi một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy, nghiêm túc sáng tác một "câu chuyện". "Đúng vậy, em hy vọng cuốn nhật ký kia sẽ giúp được các anh...." Ánh mắt Lệ Na càng thêm trong trẻo, khác xa với vẻ uể oải ban đầu. Cô bé bỗng nhiên thở dài, "Chẳng qua, thành phố Z bây giờ như thế này, em chỉ sợ cuốn nhật ký đó cũng không giúp được các anh." "Đã đến giờ cơm trưa———" Jinna nói, cắt ngang cuộc đối thoại của Lệ Na và Lăng Cửu Vi cùng Hạ Tiểu Nam. Chỉ thấy Jinna bưng một nồi cháo đi đến cái bàn đặt ở giữa đám đông, trên bàn có một đống chén, dường như chưa từng rửa bao giờ, nhưng mười mấy người ở tầng hai nhanh chóng xếp hàng, tự giác mỗi người lấy một kia, chờ Jinna "thưởng" cho bọn họ một muỗng cháo. Lệ Na nhanh chóng mang về một chén cháo, chén cháo kia đa phần là nước, gạo chỉ sợ chỉ có hai mươi hạt. Cô bé "khè khè" nuốt cháo xuống bụng, còn vô thức liếm môi như vẫn còn thèm. Jinna nhanh chóng phát hiện chỗ Lăng Cửu Vi và Hạ Tiểu Nam vẫn không động đậy gì, cô ta quơ quơ cái muỗng hỏi: "Người mới đến, hai người không tới lấy một chén sao?" "Chúng tôi còn chưa đói bụng, cảm ơn." Lăng Cửu Vi mím miệng, ngượng ngùng trả lời. "Ồ! Được rồi!" Jinna cười cười, không có ép buộc..... Loại người mới đến này thời điểm đầu luôn chướng mắt với đồ ăn bọn họ cung cấp, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại bao lâu..... Cô ta thích nhất là xem những tên "tự cho là thanh cao", lúc sau đói đến nóng nảy, vẫy đuôi lấy lòng cô ta, sau đó là bộ dáng mồm lớn nuốt cháo. "Lệ Na, em có muốn rời khỏi chỗ này không?" Hạ Tiểu Nam thu hồi ánh mắt, nhìn Lệ Na gầy gò hỏi. "Rời khỏi đây sao? Kent và Tái Văn sẽ không để chúng ta rời đi đâu..... Chúng ta không thể đi." Lệ Na cúi đầu lẩm bẩm nói: "Những người có ý đồ chạy trốn, cuối cùng đều trở thành nguồn lương thực dự trữ của bọn họ..... Em..... Chúng ta không trốn thoát được." Lương thực dự trữ?! Lăng Cửu Vi và Hạ Tiểu Nam nhướng mày.... Không phải như bọn họ nghĩ chứ? Mạt thế bắt đầu không bao lâu, "những kẻ ăn thịt người" đã trực tiếp xuất hiện?! Đây chỉ sợ là trở ngại trong nhiệm vụ hệ thống ban cho các cô phải không? "Lăng tỷ tỷ, em bỗng nhiên cảm thấy có chút ghê tởm." Không biết Hạ Tiểu Nam nghĩ tới cái gì, che miệng phát ra một tiếng nôn khan. "Chúng ta.... Rời khỏi nơi này sớm một chút!" Lăng Cửu Vi vốn dĩ sắp quen với "hương vị hỗn tạp" ở nơi này, lúc này lại nghe được tin như vậy, cô cảm thấy trong không khí còn có thêm một mùi máu tanh..... Loại hương vị này càng thấy khó có thể chịu đựng, không ngừng thách thức giới hạn của cô. "Em đồng ý cả hai tay!" Hạ Tiểu Nam bịt mũi nói, cậu quay đầu, ôn hoà nhìn về phía Lệ Na, "Bọn anh thật ra là thiên sứ được thượng đế phái tới cứu em, bọn anh nhất định sẽ mang em thoát khỏi đây! Được chứ?" "Thật vậy sao?" Lệ Na ngây thơ ngơ ngác ngẩng đầu, trong ánh mắt ánh lên một tia hy vọng. Cô bé không hề nghĩ tới hậu quả thất bại khi rời khỏi đây, câu hỏi của cô bé, khiến cho nhiệm vụ phụ của hai người có tiến triển mới——— [Nhiệm vụ phụ "Nghĩ cách cứu viện Lệ Na" đã hoàn thành 50%, hãy đưa Lệ Na tới trạm cứu trợ ở rìa thành phố Z, có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.] Hạ Tiểu Nam thấy thế, vui vẻ trả lời: "Đương nhiên là thật rồi! Hãy tin tưởng bọn anh!" Lăng Cửu Vi quay lưng lại, lặng lẽ xem xét bản đồ một chút..... Hoá ra 50% nhiệm vụ còn lại, cũng không đơn giản giống trong trí tưởng tượng, từ nơi này đến trạm cứu trợ ở rìa thành phố Z, ước chừng phải đi qua tám dãy nhà, tuy rằng có thể thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ che giấu của Hạ Tiểu Nam, nhưng cũng có khả năng gặp tên nam sinh mặc áo len biến thái. Sau giờ ăn trưa, Hạ Tiểu Nam ở lại bên cạnh Lệ Na, còn Lăng Cửu Vi chậm rãi đi dạo một vòng, cư nhiên muốn đi lên tầng ba..... Thật ra, cô muốn khám phá xem trong "trại tập trung người sống sót" rốt cuộc có bao nhiêu người quản lý. Hiện tại biết được, tầng một là Kent và Tái Văn, tầng hai là Jinna, hai người tầng 3 cô mới chỉ nhìn từ xa. "Này! Người mới, cô đang muốn làm gì?" Ánh mắt Jinna sắc bén phát hiện Lăng Cửu Vi muốn đi lên tầng ba, liền gọi cô lại, "Đừng chạy lung tung khắp nơi!" "Ồ..... Xin lỗi, tôi chỉ muốn đi xem xung quanh, tầng ba.... Tôi không thể lên sao?" Lăng Cửu Vi đành phải dừng bước chân, ý nói có chút câu nệ cười với Jinna. "Tầng ba là sân thượng, không có gì cả...." Jinna cầm súng, chĩa vào Lăng Cửu Vi, cô ta nghiêng đầu, ra hiệu cho Lăng Cửu Vi quay trở lại với mười mấy người kia. "Được rồi." Lăng Cửu Vi giơ hai tay, cụp mắt xuống.... Bây giờ, cô cần một cơ hội, để khám phá tầng ba chưa từng lên một chút. ——— Mà cơ hội này rất nhanh đã đến. Vào ban đêm, khi màn đêm buông xuống, Kent và Tái Văn lên tầng hai, hai người đàn ông tầng ba đổi ca với bọn họ, đi xuống tầng một tuần tra. Lăng Cửu Vi chú ý tới mười mấy người này, có hơn một nửa người đôi mắt đều sáng lên, nhìn chằm chằm Kent và Tái Văn, giống như là chằm chằm vào hai miếng "thịt béo bở". "Phần thưởng tối nay là một cái bánh mì!" Tái Văn giơ cao túi bánh mì kia lên nói, Hạ Tiểu Nam rất xấu hổ phát hiện, đó là cái túi trong ba lô của cậu. "Có lẽ hai người mới đến không biết, chúng tôi mỗi đêm đều có một lần hoạt động phúc lợi! Chỉ cần được chúng tôi chọn trúng, lên tầng ba bồi chúng tôi mấy giờ, là có thể ăn ngon." Mấy câu Kent nói rõ ràng là đang nói với Lăng Cửu Vi và Hạ Tiểu Nam, có thể hai người bọn họ đêm nay sẽ không tham gia hoạt động này, nhưng hắn tin không bao lâu nữa, Lăng Cửu Vi và Hạ Tiểu Nam ngày ngày uống cháo, nhất định sẽ chủ động tới bồi hắn và Tái Văn. "Cầm thú....." Hạ Tiểu Nam nhỏ giọng mắng, Lăng Cửu Vi tuy không nói gì, nhưng sắc mặt cũng không quá tốt, cô không ngờ "trại tập trung người sống sót" lạ tồn tại dưới cái dạng này, quả thật đã trở thành vương quốc của năm người bọn họ! "Nếu em không phải là trẻ con, em nhất định sẽ tham gia." Lệ Na nói, làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc. Chỉ thấy cô bé ôm đầu gối, nhìn túi bánh mì, liếm môi lẩm bẩm nói.... Rõ ràng là vì cô bé còn quá nhỏ, nên không bị đám người Kent nhìn trúng..... Đương nhiên, cô bé có lẽ cũng hoàn toàn không hiểu được "bồi bọn họ mấy giờ" có nghĩa là gì. "Lệ Na, lúc chờ chị và Hạ Tiểu Nam trở về, em đừng hỏi bất cứ cái gì, cứ đi theo anh chị, có biết không?" Lăng Cửu Vi nói xong liền giơ tay lên, cũng kéo tay Hạ Tiểu Nam làm theo, cô nghiêng đầu nhìn Lệ Na, mỉm cười nói: "Nếu em nghe lời, đợi lát nữa chúng ta chạy, chị sẽ cho em ăn giăm bông." Hạ Tiểu Nam theo phản xạ muốn giựt tay ra, nhưng sức của Lăng Cửu Vi quá lớn, cậu tránh không được. Mà Lệ Na cũng tương đối ngoan ngoãn gật đầu, cậu có thể thấy rõ túi bánh mì dần dần biến mất trong mắt Lệ Na, thay vào đó, là giăm bông..... "Chút nữa, lúc bọn họ thả lỏng cảnh giác, đánh ngất bọn họ." Lăng Cửu Vi nói với Hạ Tiểu Nam. Năm người này không chỉ ăn thịt người, còn dùng đồ ăn kiếm được của người khác, để đùa bỡn, năm người này, chỉ sợ đã không thể tính là người, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là NPC tồn tại trong trò chơi, nhưng tận đáy lòng Lăng Cửu Vi vẫn cảm thấy ghê tởm. "Đánh ngất?" Hạ Tiểu Nam nuốt một ngụm nước miếng, "Em... Em sợ." "Cậu không đánh ngất hắn, hắn sẽ làm ra chuyện không thể miêu tả với cậu." Lăng Cửu Vi nhìn Kent và Tái Văn đi qua, nở một nụ cười nhạt, mặt không đổi tâm không nhảy mà nói. "Nhưng...." Hạ Tiểu Nam cảm giác trên người có chút run, nhưng Kent và Tái Văn đã đi tới trước mặt cậu, cậu cũng chỉ đành cười một cái thật tươi. Lúc Tái Văn nhìn cậu, cái ánh mắt như muốn xích cậu lại đó, làm cậu sinh ra loại ảo giác cúc hoa căng thẳng. Kent và Tái Văn trong lòng đều có chút hưng phấn, hai người mới đến này chắc chắn là yêu bọn họ từ cái nhìn đầu tiên a! Nếu không cũng sẽ không sốt ruột mà lao tới bên cạnh bọn họ ngay khi vừa đến.... Nghĩ vậy, hai người càng đắc ý, mỗi người vươn tay túm một người, bước lên tầng ba sân thượng. "Tiểu mỹ nhân, em tên Lăng Cửu Vi đúng không?" Kent nhịn không được vươn tay sờ soạng mu bàn tay Lăng Cửu Vi một cái, mịn màng mềm mại, người cùng hắn chơi hôm qua, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp. "Đúng vậy." Lăng Cửu Vi hơi nhăn mày lại, nhưng vẫn thuận theo hắn đi lên tầng ba. Trên sân thượng tầng ba có hai cái lều, Kent và Tái Văn thoáng nhìn nhau, rõ là mỗi người một cái lều. Hạ Tiểu Nam vẻ mặt đưa đám, bị Tái Văn kéo vào trong lều, mà Lăng Cửu Vi dừng bên ngoài lều, xác định trại tập trung này không còn người thứ sáu. "Tiểu mỹ nhân, em đang nhìn gì vậy?" Kent kiên nhẫn với Lăng Cửu Vi là cực kỳ tốt, có lẽ là hắn cho rằng Lăng Cửu Vi hâm mộ hắn, cho nên hắn cũng nhã nhặn một chút. Nghe Tái Văn bên kia, cậu nhóc dường như muốn hét lên, trong lòng hắn cũng rất ngứa. "Anh xem, hôn nay ánh trăng.... Rất đẹp." Lăng Cửu Vi ngửa đầu, chậm rãi nói. "Phải không? Tôi cảm thấy tiểu mỹ nhân em càng đẹp hơn." Kent không quá để ý đến vẻ đẹp của ánh trăng, hắn chỉ muốn nhanh chóng "ăn" được tiểu mỹ nhân trước mặt. "A?" Lăng Cửu Vi đang ngửa đầu bỗng nhiên phát ra tiếng kinh hô, Kent có chút không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn về hướng Lăng Cửu Vi đang nhìn, nhưng giây tiếp theo, hắn liền cảm thấy sau cổ tê rần, cả người đều lâm vào hôn mê. Nhìn Kent đang hôn mê, vẻ mặt của Lăng Cửu Vi dần trở nên lãnh đạm. Cô lấy ra miếng vải lúc trước từ trong hình xăm, trói tay chân Kent lại, trong miệng cũng nhét một miếng vải. Cô dùng khăn giấy ướt lau những nơi tên Kent vừa mới chạm vào trên người mình, sau đó cong lưng, dùng con dao gọt hoa quả, chặt đứt ngón trỏ tay phải của Kent..... ——— Cô từ nhỏ ghét nhất là bị người xa lạ đụng vào, rất rõ ràng, việc bị tên Kent đụng chạm, càng làm cô cảm thấy ghê tởm muốn phun nước bọt. Kent rõ ràng tỉnh dậy vì đau đớn, trong miệng phát ra một trận "Ô ô", nhưng lại bị Lăng Cửu Vi một dao đánh hôn mê. Cô bước nhanh đến lều của Tái Văn, xốc cửa lều lên, nhìn thấy Hạ Tiểu Nam áo trên bị lột sạch, vô cùng thảm..... Lăng Cửu Vi ho nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tái Văn, đánh hắn hôn mê, Hạ Tiểu Nam nhìn cô khóc lên tiếng: "Ô ô.... Lăng tỷ tỷ, em vừa mới bị hắn hôn..... Nụ hôn đầu tiên mất rồi ô ô....."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương