Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 20: Khôi phục



Hôm sau, Thư Thời dậy rất sớm, sờ sờ phía bên dưới chăn nệm mềm mại, cảm nhận được v*t c*ng hình chữ nhật phía dưới mới yên tâm.

Trước đó, Trương Kỳ đã dặn cậu không được mất liên lạc quá lâu, hơn nữa bản thân cậu cũng sợ mình sẽ bỏ qua thông báo quan trọng nào đó, nên đã đánh liều mang điện thoại đến chỗ đại mỹ nhân, cắt ở một góc của cái ổ, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi nhét vào.

Này là thừa dịp đại mỹ nhân chưa ra khỏi phòng ngủ, Cô Hoạch Điểu vẫn đang trong bếp, Thư Thời nhanh chóng lấy điện thoại ra liếc thử. Không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc nào, tuyệt.

Chợt Thư Thời nghe được tiếng bước chân thong thả nên vội vàng nhét điện thoại về chỗ cũ, chạy nhanh ra khỏi ổ, nhảy lên người Diệp Vọng vừa mới đi ra khỏi hành lang.

Đôi mắt Diệp Vọng hãy còn sót lại chút suy tư, đột nhiên bị Thư Thời nhảy vào như vậy, thân thể cứng đờ trong chốc lát, tiếp được cậu rồi ôm lấy theo bản năng.

Thư Thời cọ cọ cổ áo vest của đại mỹ nhân, nhưng không được bao lâu đã bị xách xuống dưới.

"Không biết nặng nhẹ, không biết lớn nhỏ*." (*vừa liều lĩnh vừa bất lịch sự)

Đây là dạy bảo Thư Thời theo đạo.

Nhưng mấy lời này bình thường đối với Thư Thời cũng chỉ lọt vào tai trái rồi đi ra tai phải mà thôi, không để trong đầu. Lần nào đại mỹ nhân cũng nói thế lại chưa bao giờ ngăn mình nhảy lên.

Loài người đúng là một sinh vật nói một đằng làm một nẻo.

Sau bữa tối, thừa dịp đại mỹ nhân ra ngoài, Cô Hoạch Điểu lại không có trong phòng khách, Thư Thời giấu điện thoại vào trong lông trước ngực rồi lại nhảy ra khỏi cửa sổ.

Cậu còn chưa ký hợp đồng với đoàn làm phim đâu.

Sau khi về nhà, cậu biến trở lại hình dạng con người, hẹn thời gian gặp mặt với Trương Kỳ, đến trước cửa Kim Thượng Entertainment.

Điều Thư Thời không ngờ là Trương Kỳ không phải là người duy nhất trong văn phòng mà Lâm Phi Huyền cũng ở đây.

Lúc này, Trương Kỳ còn đang nói chuyện điện thoại với người khác. Lâm Phi Huyền vẫn như trước, ngồi nghịch di động trên ghế sô pha. Sau khi Thư Thời bước vào cậu ta cũng chỉ ngẩng lên một cái rồi thôi, không nói gì.

Tuy vậy, lúc cậu ta vừa ngẩng đầu đã làm Thư Thời kinh ngạc. Trên mặt đối phương nhiều màu khác nhau, vừa nhìn đã biết bị thương không nhẹ. Má phải xanh bầm, ngay cả khóe miệng cũng rách.

Bộ đi đánh nhau à?

Bởi hơi tò mò, Thư Thời không khỏi nhìn thêm vài lần.

Nhưng có lẽ vì tâm trạng đang không tốt, Lâm Phi Huyền thấy dáng vẻ xem xét của Thư Thời thì liếc mắt trừng cậu một cái, giọng điệu hung ác: "Sao? Muốn cười nhạo tôi à?"

Thư Thời nhíu mày, hỏi ngược lại: "Tôi cũng chẳng biết cậu làm ra việc gì đáng cười để cho tôi cười nhạo đâu đấy?"

Lâm Phi Huyền: ... Mẹ nó, tên nhóc này nhìn thì mềm mềm mà cái miệng lại không phải dạng vừa!

Thư Thời nhìn thấy hai mắt cậu ta đều trừng ra ngoài, cũng chẳng thèm trêu chọc, đến thẳng chỗ Trương Kỳ chờ.

Sau khi Trương Kỳ cúp điện thoại, trừng mắt nhìn Lâm Phi Huyền trước rồi mới nhìn Thư Thời: "Tiểu Thời, anh Lâm của cậu dạo này không khỏe, cậu đừng để trong lòng."

Thư Thời "Vâng!" một tiếng coi như trả lời, không mấy để ý: "Anh Trương, vậy còn hợp đồng thì sao?"

Trương Kỳ lấy hợp đồng ra, nhưng không đưa cho cậu ngay.

"Tiểu Thời, trước khi ký hợp đồng, anh muốn hỏi cậu rõ ràng một chuyện."

Thư Thời nhíu mày: "Chuyện gì thế?" Chẳng lẽ đoàn phim đổi ý?

Trương Kỳ nói chậm rãi: "Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Đoàn phim đã xác định là cậu rồi, nhưng lại thấy ngoại hình cậu quá mức ưu tú, sợ lúc đó ảnh hưởng đến sự phát huy của nam nữ chính. Chuyện này cậu hiểu chứ?"

Thư Thời gật đầu.

Điều này thì cậu đã biết từ hôm thử vai rồi.

Trương Kỳ tiếp tục: "Cho nên đoàn phim bên đó bảo, nếu cậu muốn diễn nam thứ thì lúc trang điểm sẽ khiến cậu trông bình thường một chút, không còn chói mắt như thế nữa. Chuyện này cậu ok chứ?"

Nghe vậy Thư Thời thở phào nhẹ nhõm. Cậu còn tưởng có chuyện gì chứ, ra là việc này à?

"Anh Trương không cần lo lắng, em không có dị nghị gì. Bọn họ muốn trang điểm thế nào cũng tùy ý họ đi." Đều là việc nhỏ thôi.

Trương Kỳ cẩn thận nhìn sắc mặt Thư Thời, phát hiện cậu không quan tâm thật mới g*** h*p đồng ra.

Sau khi ký hợp đồng, Trương Kỳ mang hợp đồng ra ngoài, đóng dấu thủ tục các thứ ở các bộ phận khác. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Thư Thời và Lâm Phi Huyền.

"Ủa, sao anh lại bị thương thế?" Thư Thời thật sự rất tò mò. Nếu cậu nhớ không nhầm, hẳn lúc này Lâm Phi Huyền vẫn đang tập huấn ở trại huấn luyện rồi chờ đến buổi tuyển tú. Sao đột nhiên lại bị như này?

"Liên quan quái gì đến cậu." Giọng Lâm Phi Huyền vẫn như trước, cực kỳ thiếu đòn.

Thư Thời nhún vai, cũng không tự tìm việc mất mặt nữa, đi thẳng ra khỏi văn phòng về nhà.

Bên kia, khi Diệp Vọng đang phê duyệt tài liệu chợt vô tình thấy được sợi lông hồ ly trên cổ áo vest, ngừng lại một chút, nhìn về phía Diệp Tứ: "Giấy chứng nhận sao rồi?"

"Bên kia đang cố lấy được giấy nhanh nhất cho ngài, nhưng sớm nhất cũng phải hai ba ngày làm việc."

"Anh Chiêu thì sao?"

Anh Chiêu ấy à...

Diệp Tứ lựa lời nói khéo một chút: "Ngài Anh Chiêu nhìn có vẻ rất cao hứng, hẳn là chuyện tiên sinh giao phó sẽ sớm thực hiện."

Diệp Vọng gật đầu, không nói gì nữa, cho người lui.

Mà bên này, Anh Chiêu đang rất cao hứng, vừa cầm chiếc túi gấm mà Diệp Tứ đưa vừa cười ngây ngô.

Tuy nói vị đại nhân kia không dễ đối phó, nhưng lợi ích khi làm việc lại không hề ít. Một khối linh phách lớn như vậy, ít nhất có thể giúp gã nuôi linh thú mấy trăm năm.

Sau khi đặt túi gấm xuống, gã cầm chiếc hộp gỗ mà Diệp Tứ gửi kèm, muốn mở ra xem nó là thứ tốt gì.

Tuy nhiên ngay khi nắp vừa mở ra, một luồng huyết khí và sát khí hung mãnh dữ dội đập thẳng vào mặt gã. Cả căn phòng đều bị sát khí vờn quanh làm gã sợ hãi, vội vàng đóng nắp lại.

Anh Chiêu nhìn về phía túi gấm kia cùng với năm hộp gỗ, cười không nổi nữa.

Chờ đến khi luyện hóa xong năm miếng thịt của cổ thú kia, mạng nhỏ của gã phải bay mất sáu phần.

Xem như gã đã hiểu, khối linh phách kia không phải đưa gã để nuôi linh thú mà là để sử dụng cho việc phục hồi của gã lúc ấy.

Lợi ích lớn như thế, đúng là không dễ chiếm.

Thư Thời về nhà, ăn xong cơm trưa Cô Hoạch Điểu nấu, tiếp tục tu luyện trong phòng khách.

Lần trước ăn mấy miếng thịt khô của đại mỹ nhân xong, tốc độ tu luyện của cậu tăng lên không ít, chẳng biết đấy là thứ tốt gì nữa.

Nhưng cũng phải nói tiếp, may mà nhân loại không phân biệt được hàng hóa. Nếu nhân loại biết hàng thì có thể sẽ hét giá cao ngất trời, hơn nữa còn có thể vô giá trong thị trường.

Thư Thời vận chuyển linh khí trong thân thể hơn mười chu thiên, lúc gần đến năm giờ chiều cuối cùng thành công!

Cậu mở to mắt, nhìn vào móng vuốt hồ ly của mình, tâm thần vừa động, móng vuốt đã biến thành ngón tay trắng nõn thon dài của thiếu niên ngay.

Tâm thần động lần nữa, ngón tay kia lại biến về móng hồ ly lông xù.

Thư Thời không ngừng chuyển đổi giữa móng vuốt và ngón tay, hưng phấn không thôi, thậm chí trên đỉnh đầu lại mọc ra đôi tai hồ ly nhọn nhọn.

Cuối cùng, cậu cũng đã có thể thay đổi giữa dạng người và dạng hồ ly một cách tự do, không cần... tính thời gian để đi ra ngoài nữa!

Cậu vui vẻ tràn trề lại muốn đăng Weibo để kỷ niệm. Móng vuốt hồ ly lại biến thành năm ngón tay mảnh khảnh theo ý cậu. Sau đó, cậu lấy di động bị mình giấu trong ổ ra, tách một tiếng chụp lại năm ngón tay của mình, làm mờ phần lớn phông nền rồi đăng lên.

V(*) Là anh chàng siêu đẹp trai Thư Thời đây: Hôm nay tui rất vui á~~ [Ảnh]

(*): V là dấu xác thực danh tính trên Weibo

Sau khi đăng lên Weibo, Thư Thời nhớ ra cách đây rất lâu, chính cậu đã nói rằng sẽ rời khỏi nơi này sau khi khôi phục linh lực.

Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu một giây đã bị Thư Thời thoải mái ném ra sau đầu.

Đó là lời cậu nói trước đây thôi, hiện tại nào cần làm theo?

Thật không hợp lý mà.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...