Bây giờ, Thư Thời đã khôi phục hoàn toàn nên không cần tiết kiệm linh lực nữa, lúc này đang dùng nguyên hình nghịch điện thoại trên sô pha, hai chân trước lại biến thành mười ngón tay thon dài.
Không lâu sau khi đăng lên Weibo, cậu đã nhận được một bình luận.
Điều này với cậu vẫn khá là lạ lẫm, bởi trước giờ cậu chưa từng đăng ảnh lên Weibo. Bình thường. cậu chỉ đăng một số việc hàng ngày lên đấy, cũng chỉ mình cậu hiểu được. Vì thế, Weibo của cậu hẳn không có fan nào mới đúng.
Cậu vào phần bình luận thì thấy... Ấy, vậy mà là Lâm Phi Huyền.
Cậu ta cũng chẳng biết đã uống nhầm thuốc gì, lại bình luận một cách kỳ quái dưới weibo của cậu một chữ: A.
Thư Thời quyết định không thèm so đo với tên chó điên kia, chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi.
Tuy vậy, sau khi nhìn thấy weibo Lâm Phi Huyền xong, Thư Thời suy ngẫm một chút, lại đột nhiên muốn qua tường nhà Weibo của đại mỹ nhân xem thử. Không phải cả ngày đăng mấy thứ như xu hướng kinh tế, giá cổ phiếu, tin tức công ty gì gì đó chứ.
Ngón tay cậu gõ lạch cạch trên thanh tìm kiếm của Weibo.
Kết quả là, tìm "Diệp Vọng" không thấy.
"Chủ tịch Diệp thị" cũng không thấy gì.
Thư Thời nhíu mày lại, bỗng nghĩ đến khung cảnh văn phòng của đại mỹ nhân lần trước. Cậu lại gõ vào thanh tìm kiếm "Văn phòng chủ tịch Diệp thị", đáng tiếc vẫn không có kết quả.
Tuy nhiên, lúc này ở phần kết quả liên quan có xuất hiện "Văn phòng thư ký chủ tịch Diệp thị". Thư Thời click vào xem, phát hiện ra đây đúng là ban thư ký của đại mỹ nhân.
Cậu click vào xem xem có tìm được weibo của đại mỹ nhân hay không, nhưng kết quả lại làm hồ ly thật thất vọng.
Ban thư ký đã từng trả lời một câu hỏi của người dùng: Xin lỗi, chủ tịch của chúng tôi không có nhu cầu đăng ký tài khoản weibo trong thời điểm hiện tại.
Đại mỹ nhân làm chủ tịch, vậy mà tài khoản weibo cũng chẳng có, thật kỳ lạ.
Nhưng Thư Thời cũng rối rắm việc này một hồi rồi thôi, lướt lướt rồi cũng dần quên, không để bụng việc này.
Cậu càng chú ý hơn đến việc tuyển chọn cho bộ phim của mình, nhưng hiện tại vẫn đang trong giai đoạn giữ bí mật. Cậu lướt một hồi cũng không thấy có tin tức gì hữu ích.
Trên mạng hình như đang đồn rằng nam nữ chính của bộ "Thanh xuân hãy còn ở đây" là Liêu Hàng với Đồng Tân Nhị.
Nhưng tin đồn trên mạng cũng không có đáng tin cậy nhiều.
Thư Thời tắt weibo, nhắn wechat hỏi Trương Kỳ liệu hắn có biết nam nữ chính là ai không.
Tốc độ trả lời của Trương Kỳ rất nhanh.
[Nam chính là Liêu Hàng, nữ chính trước chọn Đồng Tân Nhị, sau đổi thành Chương Thi Vân.]
Sau khi nhận được tin nhắn, Thư Thời lướt xem tường nhà Weibo của Liêu Hàng với Chương Thi Vân. Từ Weibo mà nói thì có vẻ tính cách hai người này cũng khá tốt, nhìn qua hẳn là dễ ở chung.
Thư Thời cảm thấy an tâm hẳn.
Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, cậu chỉ được chơi di động tầm một giờ trước khi tắt... đã gần đến giờ đại mỹ nhân về nhà rồi.
Ngay cửa mở, Thư Thời đã vồ lấy đại mỹ nhân, còn cọ tới cọ lui trên người hắn một cách cực kỳ hưng phấn.
Nhiệt tình đến hơi bất thường.
Nếu không phải trước đó đã kiểm tra ra hồ ly này không có dấu hiệu của đ*ng d*c, Diệp Vọng sẽ không để yên cho cậu cọ như thế.
Nguyên nhân Thư Thời hưng phấn là do đã hồi phục được linh lực mà thôi.
Hưng phấn đến độ mà buổi tối lúc xem TV, không còn bá chiếm xem phim nữa mà hào phóng chuyển đến kênh tin tức để xem.
Thư Thời biết đại mỹ nhân thích xem tin tức, cậu đã thấy người kia xem tin tức về kinh tế vài lần trong máy tính bảng hoặc máy tính ở phòng làm việc.
Tuy giờ đã tối rồi, hết giờ chiếu tin kinh tế, chỉ còn tin xã hội để xem thôi.
[Theo các số liệu thống kê liên quan, các doanh nhân trẻ ở trong nước đang phải đối mặt với nguy cơ hói đầu và rụng tóc. Theo thống kê chưa hoàn chỉnh, độ tuổi tối thiểu để các doanh nhân trẻ có nguy cơ bị hói đầu chỉ là 25 tuổi, nhưng liệu tất cả những điều này có phải do áp lực công việc quá mức, hay là do thức khuya và uống rượu không thì vẫn còn đang tranh luận thêm...]
Thư Thời nhìn thấy hình ảnh đầu hói được phóng đại trên TV, rõ là buồn cười.
Xấu quá đi mất! Hơn nữa, hói cũng có đủ thể loại như vậy cũng thật mở mang tầm mắt của hồ ly.
Diệp Vọng vốn đang đọc sách, không khỏi nhìn sang con hồ ly đang kêu "chít chít" ở bên cạnh.
Xem tin tức cũng có thể ồn ào như thế, hắn thà rằng để hồ ly ngốc này về xem phim truyền hình còn hơn, ít nhất sẽ yên tĩnh.
Nhưng cuối cùng, Diệp Vọng cũng không bật về kênh truyền hình mà tiếp tục đọc sách trong tiếng kêu chít chít quái gở.
Nửa đêm, Diệp Vọng đang ngủ say lại bị cuốn vào giấc mộng.
Sau khi tỉnh lại, hắn mở mắt nhìn trần nhà, ánh mắt tối sầm.
Điềm báo như thật như giả, lại như không mà nhắc nhở. Đây có lẽ là lý do hắn không ưa thiên đạo.
Vừa giả dối vừa dằn vặt.
Ngày hôm sau, lúc Thư Thời tỉnh lại, hiếm thấy trong phòng đại mỹ nhân không có động tĩnh.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài như vậy, đại mỹ nhân còn thức muộn hơn mình. Lạ thật đấy.
Mà Diệp Vọng đang bị Thư Thời cho rằng đang ngủ kia, chân thân lúc này đã xuất hiện trong nhà Bạch Trạch.
Khi Bạch Trạch vào trong phòng khách nhìn thấy một người sống ngồi sờ sờ ở đó, suýt nữa đã bị dọa biến về chân thân.
"Tuy đến thăm chỗ tôi không cần bái thiếp, nhưng cậu có thể tôn trọng chủ nhà là tôi một chút được không? Ít nhất phải nói tôi trước một tiếng chứ?"
Giọng Bạch Trạch tràn đầy oán giận.
Diệp Vọng vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, chỉ đáp ngắn gọn: "Lần sau."
"Người tôi nhờ cậu tìm sao rồi?"
Nghe vậy, Bạch Trạch thì nghiêm mặt: "Đã xảy ra chuyện à?"
Theo hiểu biết của anh với Diệp Vọng, nếu không có việc gì thì sẽ không sang đây hỏi mấy thứ này vào sáng sớm.
Nhưng ngoài dự kiến của anh, Diệp Vọng lắc đầu, còn thản nhiên giải thích một câu: "Tôi ngại phiền."
Không muốn chơi trò chơi nhân quả tuần hoàn với lão già trên đỉnh đầu kia.
Bạch Trạch: "..."
Thành thật mà nói, anh muốn ra tay với con yêu quái này lắm rồi.
"Không tìm được, động tĩnh của tinh bàn vẫn rất ít, khi có khi không, cậu có xác định người kia không có chỗ dựa nào khác chưa?" Bạch Trạch tức giận nói.
Bằng không, dựa vào năng lực của anh, cũng sẽ không phải tìm lâu như thế.
Nghe vậy, Diệp Vọng suy nghĩ một chút: "Hẳn là không có."
Nghe hắn nói, Bạch Trạch sờ sờ cằm, đưa ra một giả thuyết mới: "Cậu nói xem liệu rằng người kia sắp chết, dấu hiệu sinh mệnh yếu nên tôi mới không tìm ra được hay không?"
Tuy nhiên, sau khi xem thời gian, Diệp Vọng cũng không đáp lại giả thiết của anh, chỉ để lại một câu "Lần sau rồi nói." Sau đó đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bạch Trạch giận đến nghiến răng.
Nếu không phải anh đánh không lại, Diệp Vọng đã chết tám trăm lần dưới tay anh từ lâu rồi.
Diệp Vọng về đến nhà đúng lúc Cô Hoạch Điểu đã làm xong bữa sáng.
Thư Thời còn đang lén lút tranh thủ thời gian nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân của đại mỹ nhân lập tức nhét lại điện thoại vào trong tấm đệm. Vừa nhét vào xong thì thân ảnh của đại mỹ nhân đã xuất hiện, còn thẳng tắp nhìn về phía của Thư Thời.
Trong phút chốc, Thư Thời còn sợ tới mức rùng mình một cái, tưởng rằng mình sắp bị bắt quả tang.
Kết quả đại mỹ nhân đi tới, suy nghĩ một lúc thì ôm cậu ra khỏi ổ, dùng tay ước chừng một chút, sau đó môi mỏng mở ra: "Nhẹ."
Hai mắt hồ ly của Thư Thời đều trợn tròn, nghĩ thầm, không thể nào, ngày nào mình cũng ăn uống đàng hoàng ở chỗ đại mỹ nhân, mỗi ngày còn có cả đồ ăn vặt, vậy mà vẫn nhẹ cân?
Nhưng chưa kịp phản ứng, chợt cậu nghe thấy đại mỹ nhân nói với Cô Hoạch Điểu: "Tăng thêm một phần ba vào phần cơm của nó đi."
Nghe vậy trong lòng Thư Thời vừa mừng vừa lo. Được ăn nhiều hơn tất nhiên là chuyện tốt, nhưng tháng sau cậu tiến tổ rồi, nhỡ lúc đó béo lên ảnh hưởng đến việc quay phim thì biết làm sao bây giờ?
Trong tâm trạng hỗn loạn vừa vui vừa buồn này, Thư Thời đã hóa bi phẫn thành sức mạnh, ăn hết bữa sáng được cho thêm trong bát của mình.
Cậu nghĩ, đại mỹ nhân ngày nào cũng ôm mình, hẳn cảm giác sẽ không sai. Hắn đã nói nhẹ thì chính là nhẹ!
Mà Diệp Vọng nhìn thấy bát cơm được Thư Thời ăn sạch, cảm thấy đã thông hiểu, đúng là ngày trước ăn ít, chẳng trách nuôi một tháng cũng mãi không lớn.
Xem ra về sau phải thêm cơm rồi.
