Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 22: Đầu trọc



Nói thêm cơm thì thêm cơm, ngoài bữa sáng đã thêm một phần ba, lượng thịt bữa trưa cũng nhiều hơn nhiều, sau bữa trưa còn có đồ ăn nhẹ.

Sau khi đánh chén mỹ mãn, Thư Thời đã đem cân nặng, ăn ảnh hay quay phim gì đó vứt ra sau đầu.

Làm hồ ly thì phải có tự giác của hồ ly, cần gì phải phiền não về những vấn đề của con người?

Thư Thời, vừa nghịch điện thoại vừa ăn bánh ngọt, nghĩ.

Sau khi ăn xong bánh ngọt nhỏ, Thư Thời lại bắt đầu lướt mạng, vừa click vào weibo thì thấy, hot search đầu tiên là #Hành Tinh Vui Vẻ khai trương#

Hành Tinh Vui Vẻ? Này là gì thế? Nghe tên có vẻ rất thú vị.

Thư Thời nhấn vào chủ đề, không lâu sau thì trừng thẳng mắt.

Đây là sân chơi lớn nhất cả nước đó!

Ngoài các tiện ích giải trí tổng hợp còn có CS ngoài đời thực, hang kh*ng b*, bãi biển nhân tạo...

Vừa nhìn tim Thư Thời đã đập rộn ràng, trước đây cậu chỉ được đến mấy công viên giải trí cũ thôi, có mỗi tàu lượn với đu quay, chưa từng chơi mấy trò k*ch th*ch như vậy.

Cậu nhìn thời gian khai trương, là ngày 12/4, lúc đó cậu chưa tiến tổ!

Hoàn toàn tới kịp!

Hơn nữa, ngày khai trương là chủ nhật, đại mỹ nhân c*̃ng không đi làm. Lúc đó, bọn họ có thể cùng nhau đi chơi, thật hoàn hảo.

Vì vậy, khi xem TV tối hôm đó, Diệp Vọng phát hiện hồ ly ngốc cực kỳ bồn chồn, đổi kênh liên tục.

Tầm mắt Diệp Vọng nhìn về phía màn hình TV không ngừng thay đổi, chuyển tới cái đuôi của hồ ly ngốc đang lắc lư không ngừng kia, trầm mặc một lúc lại cầm sách lên.

Mà Thư Thời đổi kênh liên tục xong, cuối cùng cũng thấy thứ cậu muốn tìm.

Trên Weibo có thông báo, đài Chuối sẽ có một cuộc phỏng vấn về việc khai trương của Hành Tinh Vui Vẻ vào tối hôm nay, cậu đã đặc biệt tăng nhanh tốc độ ăn cơm rồi vội vàng chạy tới đây ngồi thủ.

May mắn đã kịp.

Trên màn hình TV đang chiếu cuộc phỏng vấn về việc khai trương của Hành Tinh Vui Vẻ, có vẻ như cũng chỉ vừa mới bắt đầu.

Sau phần giới thiệu của người dẫn chương trình và phần hỏi đáp ngắn đã chiếu đến đoạn phim quảng cáo của Hành Tinh Vui Vẻ. Vừa mới bắt đầu, Thư Thời đã kích động không kiềm được, vươn móng hồ ly không ngừng vỗ lên đùi của đại mỹ nhân, còn vỗ đến vang ra tiếng.

Thái dương Diệp Vọng giật giật, kiên nhẫn hỏi cậu: "Sao thế?"

Thư Thời vươn móng chỉ vào màn hình TV, thấy nhìn về phía Diệp Vọng với hai mắt lấp lánh, khiến người ta không thể không chú ý.

Diệp Vọng nhìn theo hướng móng vuốt của cậu, thấy được khẩu hiệu quảng cáo phóng to trên màn hình. Sau đó, hắn trầm mặc không lên tiếng, cứ như vậy dời ánh mắt, tiếp tục đọc sách.

Thư Thời thấy không ổn, cả thân hồ ly nằm úp sấp trên đùi Diệp Vọng, quăng sách trong tay hắn xuống.

Đọc cái gì mà đọc, sách so được với công viên giải trí không?!

Mấy lần như vậy, Diệp Vọng bị cậu làm phiền không chịu được, cuối cùng cũng mở miệng nói.

"Có thể đưa ngươi đi, nhưng đừng có nghịch nữa."

Sau khi đạt được mục đích, Thư Thời thỏa mãn ngoan ngoãn lại, còn cực kỳ nhàn nhã l**m l**m móng vuốt.

Vì việc này mà Thư Thời vui sướng rất lâu, thậm chí ngày hôm sau tinh thần vẫn còn trong trạng thái hưng phấn. Sáng sớm nhìn thấy bóng dáng đại mỹ nhân, cậu đã vội vàng nhào tới, muốn cho hắn một bất ngờ buổi sáng.

Nhưng vào khoảnh khắc được đại mỹ nhân ôm lấy, mũi Thư Thời giật giật, cảm thấy có gì đó không đúng.

Mùi đàn hương trên người của đại mỹ nhân, hình như nồng hơn...

Cậu nhớ rõ trước đây mùi hương không có nồng như thế, nồng đến độ mũi cậu cũng hơi khó chịu.

Thư Thời ngẩng đầu liếc nhìn đại mỹ nhân, muốn biết xem đã có chuyện gì, nhưng vừa nhìn đã thấy đau lòng.

Đại mỹ nhân làm sao thế? Hình như hơi mệt.

Cậu ở cùng đại mỹ nhân lâu như vậy, chưa từng thấy trạng thái tinh thần này của đại mỹ nhân, trong phút chốc có chút lo lắng.

Để ý kỹ hơn, đáy mắt của đại mỹ nhân hơi đỏ lên, vừa nhìn đã biết là ngủ không ngon!

Thư Thời nép vào trong lồng ngực của Diệp Vọng, đau lòng vỗ vỗ vai, muốn an ủi hắn.

Nhưng móng vuốt hồ ly vỗ hai lần, động tác của Thư Thời dừng lại, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó, nhìn đầu của đại mỹ nhân, nhíu mày.

Diệp Vọng nhìn hồ ly ngốc giây trước còn cao hứng, giây sau như thể sầu khổ đau đớn lắm, chẳng biết có chuyện gì.

Hắn gõ nhẹ lên đầu hồ ly ngốc hai lần, nhìn thấy nó ngẩng đầu với hai mắt lưng tròng, vẻ mặt lên án nhìn mình. Tâm trạng u ám cả đêm rốt cuộc cũng bay đi.

Hai móng Thư Thời ôm đầu, vốn hơi tủi thân, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy độ cong rất nhỏ nơi khóe miệng của đại mỹ nhân, lập tức quên mất tủi thân.

Đại mỹ nhân... đang cười sao?

Tuy độ cong rất nhỏ, nháy mắt sau Thư Thời đã không thấy nữa, suýt chút đã tưởng đó là ảo giác của cậu.

Chỉ có điều...

Thư Thời ngoan ngoãn thả móng vuốt đang ôm đầu xuống, xoa xoa vào nhau.

Lúc đại mỹ nhân cười lên, thật đẹp quá đi.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Thư Thời cuộn mình trong ổ, vẻ mặt nghiêm túc xem điện thoại, cảm thấy vấn đề gặp phải lần này có vẻ khó giải quyết.

Xem tình huống sáng nay, ắt hẳn tối qua đại mỹ nhân ngủ không ngon.

Mà ngủ không ngon là rụng tóc đấy!

Thư Thời nghĩ đến mấy tấm ảnh hói đầu trên bản tin xã hội đã xem tối qua. Cả người hồ ly chấn động, cảm thấy chỗ nào cũng không khỏe.

Cậu đau khổ lên điện thoại tìm [Nguyên nhân gây thiếu ngủ]. Nó nói, thiếu ngủ có thể do áp lực quá nhiều hoặc do tinh thần căng thẳng.

Thư Thời đoán nhiều khả năng, đại mỹ nhân thân là chủ tịch, cũng tức là doanh nhân trẻ được nhắc đến trong bản tin, áp lực công việc hẳn là rất lớn. Bình thường là một bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng hẳn phải chịu đựng không ít áp lực.

Dù bây giờ không có dấu hiệu rụng tóc nhưng cậu chắc chắn sẽ không để chuyện này trở thành hiện thực!

Khuôn mặt của đại mỹ nhân như vậy, cười lên đẹp đến thế, không thể hói được!

Cậu sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.

Nghĩ vậy, cậu bèn nhảy lưu loát ra khỏi cửa sổ về nhà mình, sau đó mở tủ ra tìm.

Cậu nhớ lần trước mình đã tặng đại mỹ nhân nhiều hoa cỏ lắm, nhưng công hiệu khác nhau. Cậu cũng không rõ có cái nào giúp ngủ ngon không.

Cậu đào lại chiếc hộp lần trước, mở ra thì thấy may là vẫn còn rất nhiều.

Tuy vậy, cái nào có tác dụng an giấc thế nhỉ?

Bàn về công hiệu mà nói, chỉ có Thực Chử là có khả năng an thần dễ ngủ thôi.

Nhưng Thư Thời nhìn hai bông hoa màu đỏ, rễ bị đứt đoạn trong tay, trong lòng hối hận, sao lúc đó lại không lấy nhiều hơn.

Chỉ có nhiêu đây, có đủ dùng không?

Thư Thời không cam lòng, tiếp tục kiếm trong hộp, sau đó nhìn thấy Quỷ Thảo với Bạch.

Cậu ngừng động tác, nghĩ đến thông tin mới tra được. Nếu như thiếu ngủ vì áp lực lớn thì giải tỏa tâm trạng cũng có thể giúp an giấc đúng chứ?

Nghĩ như vậy, Thư Thời như đã thông suốt.

Chẳng mấy chốc, cậu đã lấy hết những thứ trong hòm có thể an thần ra. Loại cỏ giúp người ta quên đi những chuyện phiền lòng, thậm chí có loại trị bệnh trầm cảm, cũng có cả loại giúp dưỡng tóc.

Cậu về lại nhà bên, tránh Cô Hoạch Điểu còn đang dọn phòng, chui vào phòng ngủ chính, xốc tấm nệm của đại mỹ nhân lên, đặt mấy hoa cỏ đã chọn xuống.

Sau đó vỗ vỗ mép giường với vẻ rất hài lòng, trong lòng nói: Phải bảo vệ tóc của đại mỹ nhân.

Buổi tối, Thư Thời vừa thấy đại mỹ nhân cầm máy tính bảng lên xem đã đặt móng lên, không cho hắn xem nữa.

Cậu nghĩ, chẳng phải áp lực sẽ đến sau khi làm việc quá lâu sao?

Diệp Vọng còn đang không biết cậu đang lo lắng cho tóc của mình, nhưng hắn nhìn tình hình bây giờ cũng hiểu, chỉ e nếu tối nay hồ ly ngốc này không đạt được mục đích sẽ không ngừng lại.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...