Ký ức của con người là một chiếc hộp thời gian đặc biệt, những chuyện mà nội tâm ta để ý sẽ luôn được ghi nhớ một cách chắc chắn hơn.
Vì vậy khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Lộc Lộ, Trần Nhiệm Viễn bất giác nhớ lại một cách dễ dàng cậu sinh viên mà anh đã thấy rất lâu về trước trên tầng của một tòa nhà nào đó, cậu sinh viên đứng cùng Lộc Lộ trong đám đông trông vô cùng xứng đôi.
Khi anh vừa đến lối vào bãi đỗ xe, anh đã nghe thấy tiếng họ nói chuyện, mơ hồ không thể nghe rõ.
Giọng của Lộc Lộ vô cùng đặc biệt và dễ nhận ra.
Anh lại gần hơn một chút.
Cô ấy có lẽ đã mỉm cười, còn hỏi lại một câu “Thật sao?”
Tiếp đó, một giọng nam xa lạ trong trẻo vang lên, không hề quen thuộc, cũng khác xa với giọng của Châu Mộ Tranh.
Anh nhíu mày, bước chân vội vã đi tới, thì vừa hay thấy Lộc Lộ và người đàn ông đó đang dựa vào xe.
Lông mày cô dường như thoáng chút đau lòng, đang đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ lên lưng người đàn ông đó.
Cô dùng sức một cách dịu dàng, một cái, hai cái.
Ánh trăng vàng rủ xuống, rắc lên cánh tay cô, cô nghiêng đầu, khóe môi mỉm cười, và anh ta cũng nghiêng đầu nhìn cô. Giữa họ dường như có những cảm xúc đậm đặc.
Và phía sau họ, là chiếc xe đã chứng kiến câu chuyện của họ, cũng là chiếc xe anh tặng.
Trái tim căng thẳng của Trần Nhiệm Viễn, vào khoảnh khắc này chìm xuống đáy biển. Anh như thể đã vô tình bắt gặp cuộc tái ngộ của họ, cảm xúc này khác với trước đây.
Sự ghen tuông của anh lúc này còn không có tư cách xuất hiện, trong lòng anh bỗng dâng lên nỗi buồn và tự ti bao trùm lấy anh.
“Nhưng mà, mọi chuyện đã qua rồi…”
Lộc Lộ nói được nửa câu, thì khóe mắt nhìn thấy Trần Nhiệm Viễn.
Anh đứng ở đó, cũng không biết đã bao lâu, đôi mắt hẹp dài cúi xuống, bóng đêm bao trùm toàn thân.
Không biết đã trải qua chuyện gì trên bàn rượu, trông có vẻ hơi sa sút.
“A Viễn.”
Lộc Lộ lên tiếng gọi anh.
Từ Thanh Lạc cũng thuận thế quay đầu lại.
Lúc nãy khi trò chuyện, anh ta biết Tiểu Lộ đang đợi chồng, trong lòng có chút tò mò, nhưng sau khi gật đầu tỏ ý đã hiểu thì không hỏi thêm.
Bản thân anh ta cũng đang đợi tài xế lái thay, tiện thể hai người liền trò chuyện đôi câu.
Về người chồng của Tiểu Lộ, trong đầu Từ Thanh Lạc là một hình ảnh mơ hồ.
Từ Thanh Lạc liếc nhìn người đang đứng ở đó, trong lòng nghi hoặc một giây, trông giống như vị tổng tài nhà họ Trần xuất hiện trong bữa tiệc tối nay.
Anh ta định thần nhìn kỹ một cái… rồi lại nhìn… rồi lại nhìn nữa… hình như thật sự là Trần Nhiệm Viễn!
Từ Thanh Lạc chưa kịp liên tưởng đến những chuyện khác, Lộc Lộ bên cạnh đã đi tới.
Anh ta nhìn Lộc Lộ tiến lên, đi đến trước mặt người đàn ông, rồi bị người đàn ông ôm vào lòng.
Anh ta bất giác cúi đầu cười, lúc trước còn tưởng Lộc Lộ không hạnh phúc, bây giờ xem ra đôi vợ chồng trẻ nhà họ cũng có những thú vị riêng.
Những cử chỉ thân mật của hai vợ chồng họ, anh ta là người ngoài quả thực không tiện có mặt, anh ta ho một tiếng, rồi ngại ngùng chào tạm biệt hai người.
Sau khi ánh mắt Từ Thanh Lạc và Trần Nhiệm Viễn chạm nhau, anh ta cảm nhận được sự uy h**p không thể nói thành lời.
Anh ta chỉ đành cúi đầu khom lưng với Trần Nhiệm Viễn, tươi cười gọi một tiến “Trần tổng, tài xế của tôi đến rồi, tôi đi trước đây.”
Trần Nhiệm Viễn im lặng nhìn anh ta, không thèm để ý.
Lộc Lộ ló đầu ra khỏi vòng tay Trần Nhiệm Viễn, gò má cô hơi ửng hồng, nói nhỏ với Từ Thanh Lạc đang đi qua: “Hẹn gặp lại ở đoàn phim.”
Từ Thanh Lạc nghe thấy lời này, không để ý liền lảo đảo một cái.
Ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt càng thêm u ám của Trần Nhiệm Viễn, lời nói sau đó của Lộc Lộ làm sao anh ta dám đáp lại, bất kể tài xế đã đến hay chưa, anh ta vội vã đi về phía xe của mình trước.
“Người ta đi rồi, anh có thể buông tôi ra rồi đấy.” Lộc Lộ bất lực.
Trò này của Trần Nhiệm Viễn không phải chỉ một lần, anh luôn có h*m m**n chiếm hữu vô cớ. Cái ôm không cho phép giải thích của anh, bất chấp sự giãy giụa nhỏ của cô. Dù cho cô vừa nãy đã nhỏ giọng giải thích, rằng Từ Thanh Lạc chỉ là bạn học cũ của cô, Trần Nhiệm Viễn lại như không nghe thấy gì, vẫn ôm chặt Lộc Lộ không buông.
Và lúc này, dù cho Từ Thanh Lạc đã đi rồi, anh vẫn cứ ôm chặt, anh áp gò má lạnh lẽo lên cổ Lộc Lộ, cọ cọ một cách thân mật như một chú cún con.
Anh nói giọng rầu rĩ: “Tiểu Lộ, anh uống nhiều rồi.”
Lộc Lộ làm sao chưa từng thấy bộ dạng uống nhiều của anh chứ, cô không tin, chỉ hỏi ngược lại: “Thật sao?”
“Ừm.” Anh hiếm khi ngoan ngoãn đáp lời.
Lộc Lộ nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo, cứ để anh ôm như vậy, mùi rượu thoang thoảng hòa quyện cùng với tình ý giữa hai người.
Anh hôn lên tai cô trước, rồi mới từ từ mở miệng: “Thật ra… chiều nay em hỏi anh, chuyện trước kia.”
“Anh muốn gọi điện nói với em, không phải là trước kia không nhớ em, mà là mỗi lần nhớ em, anh đều nghĩ, liệu mình có được phép nhớ em không?”
Anh lại hôn lên tai cô, giọng nói trầm thấp “Lúc đó anh sẽ nghĩ rất nhiều. Anh sẽ nghĩ, mình có thể ở bên em bao lâu? Anh sẽ nghĩ, em sẽ thích anh bao lâu? Anh cũng sẽ nghĩ, em sẽ ở bên cạnh anh bao lâu?”
Lộc Lộ bất giác thì thầm “A Viễn…”
Anh tiếp tục hôn lên tóc cô “Anh đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, để rồi cái giây phút anh nhớ em nhất, thì anh đã bỏ lỡ nó. Vì vậy, sau này mất đi em, cũng là đáng đời anh.”
“Tiểu Lộ, trước kia anh không biết mình sẽ… ” anh nhìn cô, ngừng lại một chút, giọng nói nhuốm đầy cảm xúc đậm đặc “yêu em đến thế.”
“Còn bây giờ, anh biết rồi, anh sẽ ở bên em rất lâu, anh cũng sẽ yêu em rất lâu, anh cũng sẽ luôn luôn… ở bên cạnh em, ở phía sau em, ở nơi em cần.” Anh cúi mắt nhìn cô, hai tay ôm lấy vòng eo thon của cô.
Anh hôn lên môi cô, hỏi cô “Đúng không? Tiểu Lộ.”
Lộc Lộ nhẹ nhàng chớp mắt, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta chìm đắm của anh.
Cô hơi nhón chân, chủ động hôn anh.
Hơi thở ngưng lại một giây.
Khi anh còn chưa kịp phản ứng, đôi môi cô đã rời đi.
Cô nghiêng đầu, từ tốn hỏi anh “Vậy sao anh không gọi điện thoại nói cho em biết?”
Trần Nhiệm Viễn nhìn Lộc Lộ, đôi môi mỏng mấp máy, rồi từ từ nói: “Tiểu Lộ, hình như anh vẫn luôn ở trong danh sách đen trong điện thoại của em.”
Lộc Lộ: …
Lộc Lộ cảm thấy Trần Nhiệm Viễn có lẽ thật sự say là sau khi về đến nhà.
Cô chỉ nhờ anh tháo giúp đôi bông tai, anh liền hôn cô, tay khẽ khều vài cái, đôi bông tai đã được anh tháo xuống.
Tiếp đó, anh nhanh chóng ép cô vào cánh cửa tủ trong phòng thay đồ, một tay anh nâng mặt cô lên, đôi môi anh áp chặt vào môi cô.
Vị rượu trắng cay nồng anh uống tối nay vẫn còn vương trên đầu lưỡi giờ đây bao trùm toàn bộ khoang miệng cô. Nụ hôn của anh, lúc thì hời hợt, lúc thì thăm dò sâu sắc.
Tay kia của anh bắt đầu cách lớp áo v**t v* từ xương bướm đến eo, hết lần này đến lần khác.
Lòng bàn tay nóng ran của anh sắp đốt cháy làn da sau lưng, lớp vải mỏng manh dường như cũng sắp bị anh vò nát.
Anh đưa một chân vào g*** h** ch*n cô.
Cơ thể Lộc Lộ sớm đã mềm nhũn, hai tay đã vòng qua cổ anh. Một nửa trọng lượng của cô đã được anh nâng lên, cô ngẩng đầu, tất cả đã hoàn toàn bị anh dẫn dắt.
Khoảng không để thở bị nén lại, khi Lộc Lộ đỏ bừng mặt, anh mới rời khỏi môi cô.
Anh vẫn ghì chặt lấy cô, trán hơi ẩm ướt, anh thở gấp, đôi mắt nóng rực nhìn cô.
“Tiểu Lộ.” Anh gọi cô, giọng phát ra từ cổ họng.
Cô mê man đáp “Ừm.”
Tiếng này giống như tiếng r*n r* đầy gợi tình, anh lập tức có phản ứng.
Lộc Lộ cũng muốn hạ nhiệt, rướn người tới, muốn hôn anh.
Thế nhưng giọng nói trầm thấp của Trần Nhiệm Viễn lại vang lên “Em từng nói, đã thích người khác, là thật sao?”
Lộc Lộ ngẩn ra, niềm vui vơi đi một nửa, cô nhíu mày lại dường như nhớ ra trước đây quả thực đã nói như vậy.
Nhưng đó…
Anh cố nén cơn xúc động trong lòng, nhưng ánh mắt lại không thể rời đi, chỉ dừng lại trên đôi môi hồng mềm mại của cô, giọng anh đầy vẻ tủi thân “Tiểu Lộ, anh đã nói trước đây, nếu em muốn rời đi, lúc nào cũng được. Trước khi em nói có thể, anh cũng sẽ không chạm vào em.”
Nói như vậy, nhưng anh lại hơi nhấc chân lên một chút.
Ướt át lan tràn.
Lộc Lộ rên hừ một tiếng.
Cô hoàn toàn không nói nên lời.
Làm gì có người đàn ông nào, đến bước này rồi, mới nói những lời như vậy. Giống hệt như một cầu thủ bóng đá có bóng ngay dưới chân mà lại không sút vào gôn!
Lộc Lộ hận đến nghiến răng.
“Tiểu Lộ, em không nói gì, có phải là không đồng ý không?” Anh dường như càng buồn hơn, cảm xúc thất vọng được thể hiện bằng cả cơ thể.
Và Lộc Lộ khó khăn lắm mới tìm lại được chút lý trí, đang định mở miệng.
Lại nghe thấy giọng của Trần Nhiệm Viễn, vang lên một lần nữa, “Nếu em không muốn cho anh, vậy có thể cho anh sờ sờ một chút không?”
?!
Lộc Lộ vươn đầu ra, một cú đầu thẳng vào cằm anh, cô hung hăng nhìn Trần Nhiệm Viễn vẫn còn đang giả vờ “đáng thương” ở đó, lớn tiếng nói: “Không được!”
Trần Nhiệm Viễn đáng thương xoa xoa môi dưới “Lộc Lộ…”
Lộc Lộ nhe răng: “Thả em xuống!”
Trần Nhiệm Viễn: …
Chuyện “hạ hỏa” có lần một thì có lần hai.
Nhưng Trần Nhiệm Viễn không phải là kẻ ngốc đó, Lộc Lộ mới là kẻ ngốc.
Vừa tắm xong, cô khoanh chân ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại lên “than thở” một trận tơi bời với Peter Pan.
Peter Pan cuối cùng mới ung dung an ủi cô.
【Peter Pan: Có lẽ tuổi đã cao… không được nữa rồi…】
Lộc Lộ nhìn dòng chữ này, chìm vào suy tư.
Mãi cho đến khi Trần Nhiệm Viễn tắm xong đi ra, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra bước tới, tay anh cầm máy sấy tóc, định sấy tóc cho cô như thường lệ.
Lộc Lộ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của anh, ngón tay cũng nhẹ nhàng luồn vào tóc cô.
Cô chớp chớp mắt, nhìn anh không rời.
“Sao thế?” Anh giảm tốc độ gió, hỏi cô.
Lộc Lộ lắc đầu, lại cúi đầu xuống ngẩn người.
Hai người im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng gió vù vù của máy sấy tóc.
Sau khi anh cẩn thận sấy khô hết tóc, cất máy sấy tóc quay lại, Trần Nhiệm Viễn thấy Lộc Lộ vẫn ngồi ngẩn ngơ trên sofa không biết đang nghĩ gì.
Anh dựa vào tường cũng lặng lẽ quan sát cô.
Vừa nãy trong phòng thay đồ, anh không phải là không thấy được d*c v*ng trong mắt cô.
Anh cũng rõ, chỉ cần anh muốn, mọi chuyện sẽ nước chảy thành sông, cả hai đều có thể thỏa mãn trong chuyện chăn gối.
Nhưng trong đầu anh, luôn không thể quên được lời của Peter Pan.
「Tiểu Lộ đang bị động chấp nhận mọi thứ」
Sự đồng ý của cô lúc này, không phải xuất phát từ tình yêu và sự yêu thích trong lòng dành cho anh.
Và những lời anh nói với cô, cũng không phải là giả, nếu cô thật sự muốn rời đi, anh… cũng bằng lòng, âm thầm bảo vệ cô từ xa.
Anh tuy không được coi là người theo chủ nghĩa độc thân theo nghĩa hẹp.
Nhưng cũng như năm đó, nếu không có chuyện “ngoài ý muốn” là Lộc Lộ, anh có lẽ sẽ độc thân mãi mãi.
Dù sao, đóa hướng dương rực rỡ ấy đã từ nhiều năm trước, sưởi ấm cho anh.
Chú hươu con ngốc nghếch đó, cũng đã bất tri bất giác đi khắp mọi nẻo đường trong núi rừng.
Anh cong khóe môi, mặc đồ ngủ bước tới, xoa xoa đầu cô.
Cô hơi ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt linh động, đôi mắt luôn khiến anh rung động cứ thế nhìn anh.
Tim anh đập loạn nhịp, vẫn không thể kìm nén.
Anh cúi người, một nụ hôn rơi xuống nốt ruồi lệ của cô, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Tiểu Lộ, ngủ thôi.”
Cô đáp: “Được.”
Khi hai người cùng nằm trên giường.
Trần Nhiệm Viễn như thường lệ, ôm Lộc Lộ từ phía sau, cô gối đầu lên tay anh.
Cô đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, A Viễn.”
Anh nói: “Ừ, anh đây.”
“Tối nay đạo diễn Phương nói với em, vào cuối tháng tám, đã nghe anh nhắc đến kịch bản 《Nguyệt Quang》 rồi.” Cô ngừng lại một chút.
Trong phần mời rượu ở bàn tiệc tối nay, khi cô đứng dậy đến bên cạnh đạo diễn Phương để mời rượu.
Đạo diễn Phương cười tủm tỉm nói với cô vài câu nhỏ, cũng nhắc đến lần đầu tiên ông nghe về 《Nguyệt Quang》 thực ra là từ Trần Nhiệm Viễn.
Lộc Lộ vừa ngạc nhiên, vừa hỏi kỹ lại thời gian.
Đạo diễn Phương ước tính đại khái một khoảng thời gian cho cô.
Cô tính toán chi tiết.
Thời gian đó, cô đang nằm viện ở bệnh viện Bách Hối do Trần Nhiệm Viễn sắp xếp.
Vì vậy, anh có lẽ đã từ rất sớm, bắt đầu dọn đường cho cô.
Gió đêm ngoài cửa sổ thổi qua, Lộc Lộ ôm lấy cơ thể ấm áp của anh, “Cảm ơn anh.”
