Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 11



XUÂN MUỘN – 11

Trời mưa.

Sáng hôm sau, khi Tưởng Kỵ tỉnh dậy thì Tưởng Vọng Thư đã ra khỏi nhà từ lúc nào.

Anh nghiêng đầu nhìn sang, tấm rèm ngăn giữa đã được kéo sang một bên. Chăn ga màu hồng trên giường cô không được gấp gọn gàng mà chất đống bừa bộn trên giường. Đôi dép bông đặt bên cạnh giường vẫn còn nguyên, có lẽ cô sợ tiếng động khi xuống cầu thang sẽ làm anh thức giấc nên đã đi chân trần xuống nhà.

Trời lạnh thế này mà… 

Tưởng Kỵ nhíu mày, đứng dậy bước đến bên giường Tưởng Thư. Anh cúi người giũ tấm chăn bị cô vo tròn trên giường, vuốt phẳng các góc chăn rồi gấp lại gọn gàng cho cô.

Khi giũ chăn rồi gấp lại, làn gió theo đó cuốn theo mùi hương dịu nhẹ thoảng vào mũi anh. Đó không chỉ là mùi hương vốn có của tấm chăn, mà còn là mùi hương đặc trưng riêng của cô.

Có lẽ là do sữa tắm. Tưởng Kỵ cúi đầu ngửi thử mình, dù dùng cùng loại sữa tắm nhưng dường như mùi của cô lại thơm hơn anh một chút.

Nhận ra suy nghĩ của mình, Tưởng Kỵ bật cười. Một người đàn ông như anh, cần gì phải thơm tho đến thế?

Tưởng Kỵ liếc nhìn “phòng” của cô. Bên cạnh bàn học là một giá sách nhỏ chất đầy sách, chủ yếu là sách văn học của Vương Tiểu Ba, Keigo Higashino… Tưởng Kỵ bỏ học từ sớm, ngay cả khi còn đi học anh cũng không thích đọc sách lắm nhưng Tưởng Vọng Thư thì khác, cô say mê đọc sách vô cùng.

Những cuốn sách ấy rất cũ, một số đã bị mòn gáy, một số mất bìa, một số trang giấy đã ố vàng như đồ cổ. Phần lớn số sách này là do Tưởng Vọng Thư mua lại với giá rẻ ở chợ đồ cũ. Trước đây Tưởng Kỵ từng đưa tiền cho cô mua sách mới nhưng cô chỉ nói không cần lãng phí tiền như vậy, sách cũ hay mới đều như nhau, miễn là nội dung bên trong vẫn còn nguyên vẹn là được.

Mặt bàn của cô được sắp xếp rất ngăn nắp. Đống đề thi cũ chất cao ngất ngưởng trước đây đã được mang bán vào ngày công bố điểm thi đại học. Những cuốn vở ghi chép cũ được cô sắp xếp lại rồi rao bán với giá cao trên bảng thông báo của trường.

Tất nhiên, vở ghi chép của thủ khoa ban Xã hội rất dễ bán.

Tưởng Kỵ ngẩng đầu nhìn lên tờ giấy note dán phía trên bàn học của cô. Trên đó, cô viết bằng nét chữ thanh tú ngay ngắn:

“Con tàu trong tôi không bao giờ trật đường ray nên tôi cho phép tuyết rơi, bão tố, lũ quét và cho phép cả những điều phi lý.”

Tưởng Kỵ không biết mảnh giấy này cô ấy viết từ lúc nào, có lẽ là thời cấp ba, hoặc sớm hơn nữa. Sáu năm cô vắng nhà, tờ giấy note màu trắng đã ngả màu ố vàng, chỗ dán trên tường lẽ ra cũng phải bong tróc từ lâu nhưng không, tờ giấy note vẫn bám chặt nguyên vẹn trên tường.

Bởi vì khi cô không ở nhà, tấm rèm giữa hai giường chưa bao giờ được kéo lại. Đôi lúc nửa đêm, Tưởng Kỵ sẽ nhìn vào khoảng không trống vắng, nhìn mãi rồi chẳng thể nào chợp mắt, đành ngồi dậy, bước qua căn phòng nhỏ của cô, anh chỉ đứng đó nhìn thôi, không làm gì cả.

Cuối cùng, anh lại dán chặt tờ giấy note ở đó, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tưởng Kỵ không bao giờ quên ngày Tưởng Vọng Thư nhận kết quả thi đại học. Hôm đó cô rất khác thường, cô vốn là người ít nói nhưng hôm ấy từ lúc thức dậy cô đã không nói lời nào, cả người như một sợi dây đàn căng thẳng, chỉ cần anh chạm nhẹ, có lẽ cô sẽ đứt phựt.

Khi tin nhắn thông báo đến, Tưởng Vọng Thư cuối cùng cũng thả lỏng. Khi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô đỏ hoe nhưng cô vẫn ngoan cường không để giọt nước mắt nào rơi. Dường như cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nghẹn ngào gọi một tiếng “Anh.”

Anh biết cô muốn nói gì, anh cũng muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng không thốt nên lời, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Thực ra ba năm cấp ba, Tưởng Vọng Thư luôn ở trong trạng thái như vậy. Cô tranh thủ từng giây từng phút để học, học như điên, mỗi ngày chỉ ngủ năm sáu tiếng, chồng đề thi ngày càng cao, như thể nếu không học, cô sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Tưởng Kỵ nhìn cô mà thấy đau lòng, anh bảo cô không sao đâu, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ lo cho cô đi học. Chỉ là dường như câu nói này cũng không an ủi được Tưởng Vọng Thư nhiều, cô vẫn miệt mài học như vậy.

Trong lòng cô thấy có lỗi với anh, Tưởng Kỵ biết điều đó. Cô áy náy vì đã mang quá nhiều gánh nặng cho anh nhưng cô không biết rằng, cô chưa bao giờ là gánh nặng, mà là tất cả hy vọng sống của anh trên thế gian này.

Anh không trách cô rời đi. Ở lại Bình Nam có gì tốt đâu? Cô xuất sắc như vậy nên ra ngoài kia mở mang tầm mắt.

Nhưng cuối cùng cô vẫn trở về.

Mà anh cũng không đuổi cô đi.

Tưởng Kỵ thừa nhận mình có chút tư tâm, anh cũng hy vọng cô ở lại bên cạnh anh, dù chỉ là để ngắm nhìn thôi cũng được. Huống chi Tưởng Tráng đã chết, nơi này không còn ai có thể làm hại cô nữa. Cô không cần phải mệt mỏi như trước, muốn làm việc thì làm, không muốn thì ở nhà đọc sách, muốn đọc sách gì anh cũng sẽ mua cho cô, sẽ nấu thật nhiều món ngon cho cô, cô muốn ăn bao nhiêu bánh gạo nếp đường đỏ cũng được.

Nhưng mới sáng sớm mà Tưởng Vọng Thư đã đi đâu rồi?

Tưởng Kỵ nhíu mày, anh mở điện thoại lên, trên WeChat có một tin nhắn chưa đọc, là Tưởng Vọng Thư gửi: Em đi xem có chỗ nào tuyển người không, trưa sẽ về ăn cơm.

Tưởng Kỵ thở dài, nhìn ra ngoài trời, hôm nay thời tiết không tốt, trời âm u, chắc lát nữa sẽ mưa, không biết cô có mang ô theo không.

Hơn nữa, cô định ứng tuyển công việc gì? 

Tưởng Kỵ đương nhiên biết nói cô đến cửa hàng giúp đỡ anh chỉ là chuyện đùa, với tính cách của Tưởng Vọng Thư, cô nhất định sẽ không ở nhà ăn không ngồi rồi. Con người cô luôn suy nghĩ nhiều, thế nào cô cũng sẽ tìm việc kiếm tiền phụ giúp gia đình. 

Thực ra tình hình kinh tế gia đình họ bây giờ khá ổn, mức sống ở đây cũng không cao nên không cần Tưởng Vọng Thư phụ giúp.

Tưởng Kỵ muốn để cô ở nhà làm gì tùy thích nhưng cũng biết cô rất cứng đầu, anh có khuyên ngăn cũng vô ích.

Chỉ là Tưởng Vọng Thư tốt nghiệp đại học ngành Marketing, ở cái chốn khỉ ho cò gáy này làm gì có chỗ cho cô làm? 

Ở đây người ta chủ yếu chỉ tuyển nhân viên thu ngân siêu thị hoặc phục vụ quán ăn nhanh.

Tưởng Kỵ thở dài trong lòng nhưng chỉ nhắn lại một câu “Ừ”, rồi hỏi cô sáng nay có ăn gì không.

Tưởng Vọng Thư không trả lời, mãi đến khi Tưởng Kỵ chuẩn bị ra cửa hàng thhì cô mới nhắn lại “Em ăn rồi.”

Tưởng Kỵ dừng tay một chút, cuối cùng không nói gì, bỏ điện thoại vào túi rồi ra khỏi nhà.

Cửa cửa hàng tối qua anh đã dọn dẹp trước khi về, lúc đó không có ai, chắc cũng ít người thấy cửa hàng nhà anh bị ném trứng. Dĩ nhiên, ông chủ tiệm bánh cuốn bên cạnh chắc chắn biết. Tiếng động lớn như vậy, làm sao ông ta không để ý được?

Ông chủ tiệm bánh cuốn nhìn thấy anh bước vào, gương mặt lộ chút ngượng ngùng rồi cất lời chào xã giao: “Hôm nay bán lại rồi à?” Tưởng Kỵ gật đầu đáp lại với vẻ mặt bình thản rồi bước vào trong quán.

Hôm nay công việc kinh doanh trong quán vẫn diễn ra bình thường, không hề bị ảnh hưởng. 

Khoảng từ 11 giờ trưa, Tưởng Kỵ bận rộn đầu tắt mặt tối, không có chút thời gian rảnh.

Trong quán chỉ thuê một dì phụ trách rửa bát và dọn dẹp, còn anh vừa phụ trách nấu bếp vừa bưng bê đồ ăn nên đương nhiên sẽ bận hơn một chút. 

Thực ra ban đầu anh còn không định thuê ai cả nhưng hai năm trước khi mới mở cửa hàng, việc kinh doanh của anh phát đạt đến nỗi cả khu đều biết tiếng, có một dì lớn tuổi tới hỏi anh có cần người phụ không. Bà tới từ vùng quê xa xôi hẻo lánh, ban đầu định lên thành phố chăm sóc con dâu mới sinh cho con trai cả nhưng ở trong nhà luôn bị ghẻ lạnh, bà không chịu nổi nên tự dọn ra ngoài sống.

Tưởng Kỵ thấy bà tuổi đã cao mà còn phải ra ngoài kiếm sống, hơn nữa lúc đó quán cũng đang cần người nên đã nhận bà vào làm.

Bà năm nay đã ngoài năm mươi, tính tình chất phác, không có tật xấu thích nhìn ngó chuyện người khác, sự quan tâm dành cho Tưởng Kỵ cũng rất chân thành, thường xuyên nói muốn giới thiệu người yêu cho anh. 

Chỉ là Tưởng Kỵ luôn cười từ chối, dần dần dì cũng hiểu trong lòng anh đã có người, chỉ có điều mấy năm nay bà chưa từng thấy có người phụ nữ nào bên cạnh anh, thỉnh thoảng chỉ nghe anh nhắc đến em gái mình.

Khi đồng hồ điểm qua 11 giờ, bên ngoài bắt đầu lất phất mưa. Tưởng Kỵ đang bận dưới bếp nên không để ý, dì phụ việc là người đầu tiên phát hiện: “Ôi trời, sao đột nhiên lại mưa thế này, may là hôm nay nhà dì không phơi chăn màn.”

Tưởng Kỵ khựng lại một chút, anh nhanh chóng vớt miếng thịt bò đang chần trong nồi ra, bưng lên cho khách xong liền lấy điện thoại nhắn tin cho Tưởng Vọng Thư: “Em có mang ô không?”

Tưởng Vọng Thư đương nhiên không trả lời. Mười phút sau, Tưởng Kỵ nhìn ra ngoài cửa thấy bầu trời càng thêm âm u, lại nhắn thêm một tin nhắn: “Khi nào em về? Có cần anh qua đón không?”

Tưởng Vọng Thư vẫn im lặng.

Tưởng Kỵ lau tay, đang định gọi điện thì Tưởng Vọng Thư từ ngoài bước vào.

Cô không mang theo ô, ngoài trời mưa đã lớn hơn nhiều so với lúc trước. Tưởng Vọng Thư bị ướt mưa, những sợi tóc ướt dính bết trên vai, trên mặt còn đọng lại chút hơi nước, quần áo trên người cũng bị mưa làm ướt sũng.

Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, Tưởng Kỵ liếc nhìn đã thấy chiếc áo lót màu đen bên trong thông qua lớp áo ướt nửa chừng.

Anh sắc mặt nghiêm lại, nhanh chóng cầm áo khoác bước đến bên cô, khoác lên người cô rồi khẽ nói: “Vào trong nhà bếp trước đi.”

Tưởng Vọng Thư cúi nhìn bản thân, lúc này mới chậm chạp nhận ra tình trạng không ổn của mình. Chiếc áo sơ mi trắng vì thấm nước mưa đã trở nên trong suốt, dính chặt vào cơ thể, làm lộ ra chiếc áo lót đen bên trong cùng với làn da trắng mịn của cô lấp ló dưới lớp áo ướt sũng.

Anh đã nhìn thấy.

Tưởng Vọng Thư dừng lại một giây, rồi mới chậm chạp đáp “Dạ” một tiếng rồi bước vào phía trong nhà bếp.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...