Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 19



XUÂN MUỘN – 19

Thìa của Nguyệt Lượng.

Tưởng Vọng Thư mê man tỉnh dậy, trong mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện ở lầu dưới, dường như còn có vài tiếng trẻ con ồn ào.

Ai đến vậy? Tưởng Vọng Thư chống người ngồi dậy, cảm thấy cổ họng khô khốc có chút khó chịu, bên giường đặt cốc giữ nhiệt màu đen của cô, cô vặn nắp uống vài ngụm, nước bên trong vẫn còn ấm.

Rèm cửa kéo kín mít nhưng rèm không thể hoàn toàn che hết ánh sáng bên ngoài, nhìn ánh sáng lọt vào cũng có thể thấy bây giờ trời hẳn đã sáng rồi. Tưởng Vọng Thư cầm điện thoại trên tủ đầu giường nhìn một cái, thời gian hiển thị là hơn mười một giờ sáng.

Ồ, tối hôm qua cô hình như lại sốt rồi, lại còn mơ lung tung, lúc mơ thấy mẹ, lúc mơ thấy Tưởng Kỵ, còn mơ thấy mình trở về thời kỳ sơ sinh, được mẹ ôm vào lòng cho bú.

Nhưng bây giờ trong người cô lại không có gì không thoải mái, chỉ là cổ họng còn hơi khó chịu. Rèm giữa giường cô và Tưởng Kỵ không kéo lại, Tưởng Vọng Thư nghiêng đầu nhìn một cái, thấy chăn trên giường anh xếp gọn gàng, không biết tối hôm qua có phải anh lại chăm sóc cô cả đêm không.

Tưởng Vọng Thư thở dài một tiếng, lấy chiếc áo khoác đặt ở cuối giường mặc vào rồi mang dép bông xuống lầu.

Người ở dưới lầu là vợ của bác cả, bác gái Lâm Sầm và con gái nhỏ của bà là Nhiễm Nhiễm, thấy cô xuống lầu, Lâm Sầm kích động vẫy tay với cô: “Dậy rồi à?” Rồi lại vỗ vỗ lưng con gái nhỏ: “Nhiễm Nhiễm, đây là chị Nguyệt Lượng của con, chào chị đi.”

Cô bé rụt rè trốn ra sau người phụ nữ, rồi miễn cưỡng nhỏ giọng gọi một tiếng “Chị.”

Tưởng Vọng Thư có chút ngượng ngùng, khẽ đáp lại cô bé một tiếng, rồi chuyển tầm mắt sang bác gái: “Hôm nay sao bác lại có thời gian đến đây?”

“A, là vì lâu quá không gặp con mà, từ khi——” Bà chợt nhận ra lời mình nói không ổn nên kịp thời dừng lại rồi chuyển chủ đề: “A Kỵ nói con bị bệnh, con có sao không? Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”

Tưởng Vọng Thư gật đầu: “Dạ đã đỡ nhiều rồi, chắc là bị cảm do dầm mưa thôi ạ.”

Nói đến Tưởng Kỵ, tâm tư Tưởng Vọng Thư lại bay xa. Tưởng Kỵ đâu rồi? Vừa tỉnh dậy đã không thấy anh, trong lòng cô ít nhiều có chút không quen.

Tưởng Vọng Thư nghiêng đầu lắng nghe tiếng động, từ phía nhà bếp vọng lại tiếng lách cách, Lâm Sầm liếc nhìn hướng ánh mắt của Tưởng Vọng Thư rồi trêu chọc một câu: “Anh con đang nấu ăn trong bếp kìa, lớn chừng đó rồi mà còn bám anh như hồi bé.”

Tưởng Vọng Thư hơi nóng mặt, cô ấp úng nói “Không có ạ.”, rồi lại không nói ra được lời phản bác nào. Chủ yếu là vì Tưởng Kỵ không có ở đây, một mình cô ứng phó với họ hàng có chút khó xử, dù những năm gần đây bác gái đối xử với họ khá tốt, biết Tưởng Tráng là người thế nào nên bà thường xuyên qua lại thăm nom họ, đôi khi còn mua quần áo mới cho Tưởng Vọng Thư.

Nhưng có lẽ do tính cách của Tưởng Vọng Thư, cô hơi không khéo trong cách giao tiếp với người khác, đặc biệt là những người đối xử tốt với mình nhưng lại không quá thân quen. Vì vậy, cô chỉ có thể ngồi xuống ghế, gượng gạo mời Lâm Sầm: “Mời bác uống trà.”

Trà là do Tưởng Kỵ vừa pha, Tưởng Kỵ bình thường thỉnh thoảng cũng pha một ấm trà vào bình giữ nhiệt để mang đến cửa hàng uống nên nhà lúc nào cũng có sẵn trà. Vì là mời khách nên Tưởng Kỵ đã lấy ra loại trà ngon và cao cấp nhất. Tuy nhiên, có lẽ vì bác gái trưa nay sẽ ăn cơm ở đây nên Tưởng Kỵ chỉ pha vài tách rồi đi chuẩn bị bữa trưa.

Tính cách của Lâm Sầm thì thoải mái hơn, cũng xuất phát từ lòng nhiệt tình đó giờ nên bà không nhận ra sự gượng gạo của Tưởng Vọng Thư, chỉ nắm lấy tay cô nháy mắt: “Lần trước bác không nhìn kỹ con, mấy năm không gặp Nguyệt Lượng nhà ta đã lớn quá rồi. À Nguyệt Lượng này, con có bạn trai chưa?”

Tưởng Vọng Thư càng thêm gượng gạo, cô lắc đầu: “Dạ chưa có ạ.”

Lâm Sầm nghe vậy liền hào hứng, đến tuổi của bà, thích nhất là làm mai làm mối cho người khác: “Vậy để bác giới thiệu cho con vài người nhé? Bác biết nhiều anh bạn đẹp trai lắm…”

Ngay khi Tưởng Vọng Thư đang vắt óc suy nghĩ làm sao để lái câu chuyện đi thì giọng nói của Tưởng Kỵ đã giải cứu cô khỏi cảnh khó xử này: “Nguyệt Lượng, qua đây giúp anh một tay.”

Tưởng Vọng Thư vội vàng đáp lời, rồi đứng dậy nói với Lâm Sầm: “Bác cứ uống trà trước, con vào giúp anh một chút.” Lâm Sầm lúc này mới chịu buông tay.

Tưởng Vọng Thư bước vào bếp, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Kỵ đang băm thịt gà, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Kéo khóa áo lên.”

Tưởng Vọng Thư cúi đầu nhìn quần áo của mình, chậm rãi “Ồ” một tiếng rồi nhanh chóng kéo khóa áo lên, cô đi tới hỏi anh: “Có cần em giúp gì không?”

Tưởng Kỵ lắc đầu: “Không cần, sắp xong rồi, em cứ ngồi sang bên cạnh là được.”

Tưởng Vọng Thư khựng lại một chút, sau đó hiểu ra anh có lẽ đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ ban nãy. Cô gật đầu nói “Được” rồi dời cái ghế bên cạnh vào trong một chút, sau đó ngồi xuống nhìn Tưởng Kỵ bận rộn.

Tưởng Kỵ không nhìn cô, tập trung bỏ thịt gà vào nồi đất, sau đó đi đến bồn rửa tay rửa sạch tay, rồi lấy khăn giấy lau khô.

Anh đi đến trước mặt Tưởng Vọng Thư, Tưởng Vọng Thư ngồi, anh đứng nên Tưởng Kỵ trông càng cao lớn hơn, Tưởng Vọng Thư ngước nhìn anh, lông mi khẽ rung động. Anh giơ tay dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán cô, rồi phát hiện tay anh vì chạm nước lạnh nên giờ đang quá lạnh, chạm như vậy căn bản không cảm nhận được nhiệt độ gì.

Tưởng Kỵ thở dài, rũ mắt nhìn cô khẽ hỏi: “Còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Tưởng Vọng Thư ngoan ngoãn lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Họng còn hơi đau.”

Tưởng Kỵ đáp một tiếng, vẫn không yên lòng: “Lúc dậy đã đo nhiệt độ chưa? Anh đi lấy nhiệt kế, đo lại cho em.”

Tưởng Vọng Thư lắc đầu nói: “Không cần, không sốt nên không cần đo lại đâu anh.”

Cũng không có gì phiền phức, chỉ là lên lầu một lần thôi nhưng nếu Tưởng Kỵ cầm nhiệt kế xuống chắc chắn sẽ bị Lâm Sầm nhìn thấy, Lâm Sầm nhìn thấy chắc chắn sẽ hỏi thêm vài câu, Tưởng Vọng Thư không muốn phiền phức như vậy.

Tưởng Kỵ cúi đầu nhìn cô vài cái, dường như biết ý cô nên anh thở dài, hơi cúi người lại gần cô, rồi dùng trán mình chạm vào trán cô.

Tưởng Vọng Thư dường như còn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt mình.

Lông mi Tưởng Vọng Thư rung lên, nhiệt độ giữa hai người đang dần tăng lên, trái tim cô cũng theo đó mà rung động kịch liệt, nhưng cô lại không động đậy, cứ ngoan ngoãn để trán anh dán lên trán mình.

Chỉ vài giây, cảm giác và hơi ấm trên trán nhanh chóng rời đi. Sắc mặt Tưởng Kỵ như thường, anh đứng thẳng dậy: “Không sốt nữa nhưng vẫn phải chú ý đừng để bị cảm lạnh, biết chưa?”

Tưởng Vọng Thư cảm thấy trán mình tê tê, ngứa ngứa, cô kìm nén ý muốn đưa tay lên sờ trán, cô chậm rãi đáp một tiếng: “Dạ.”

Tưởng Kỵ nấu ăn rất nhanh, chưa đến hai mươi phút, ba món mặn một món canh đã xong. Anh vừa bày bàn nhỏ ở phòng khách, vừa gọi Lâm Sầm và Lâm nhiễm lại ăn cơm.

Lâm Sầm vỗ vỗ lưng Lâm nhiễm, dường như muốn dạy cô phải có giáo dưỡng: “Nhiễm Nhiễm, đi lấy chén đũa giúp mẹ.”

Cô bé ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Tưởng Kỵ đang lấy chén đũa trong tủ khử trùng, Tưởng Kỵ cúi đầu nhìn cô bé một cái, giọng nói ôn hòa: “Nhiễm Nhiễm lấy một cái thìa cho em là được rồi, còn lại để anh lấy.”

Tưởng Vọng Thư đang giúp bưng món ăn lên bàn, cô nhìn về phía họ, mím mím môi không nói gì, trong lòng lại vô cớ có chút khó chịu.

Đợi đến khi cô bé cầm thìa và Tưởng Kỵ cầm chén đũa cùng nhau đi tới, Tưởng Vọng Thư mới nhìn rõ là cô bé cầm là thìa của mình.

Tại sao nói là thìa của mình? Đó là một chiếc thìa tròn bằng thép không gỉ, đuôi thìa khắc một hình mặt trăng nhỏ, chiếc thìa này cô dùng từ năm bảy tuổi đến giờ, lúc đó là Tưởng Kỵ dẫn cô đi chợ đêm mua. Vì lúc đó Tưởng Vọng Thư không thích ăn cơm lắm nên mới có chiếc thìa này. Sau khi có thìa, cô bé Tưởng Vọng Thư coi chiếc thìa này như báu vật, vì dùng chiếc thìa này mà cô thậm chí còn trở nên thích ăn cơm hơn.

Cho đến khi cô rời đi, cô vẫn luôn dùng chiếc thìa này. Trở về đây cô xém quên mất sự tồn tại của chiếc thìa này nhưng chẳng phải trong bữa sáng đầu tiên Tưởng Kỵ làm cho cô, trong tô đựng cháo chính là chiếc thìa khắc hình mặt trăng này sao? Nếu không thì sao sáng hôm đó cô lại ăn nhiều như vậy?

Có lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi, nhưng trong lòng cô, chiếc thìa này vẫn có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Tưởng Vọng Thư nhìn chằm chằm vào đó nhưng không biết phải mở lời thế nào, tranh giành với bé con thì thật quá mất mặt và buồn cười nhưng trong lòng cô lại vô cùng khó chịu. Tưởng Kỵ không nhìn thấy sao? Nếu anh nhìn thấy thì lại sao không cho cô đổi cái thìa khác? Hay anh dùng cái nào cũng được, không có ý nghĩa gì?

Tưởng Vọng Thư cúi đầu, những cảm xúc khó chịu trong lòng sắp tràn ra ngoài, cô chỉ có thể mím môi, dồn hết sự chú ý vào bát cơm trước mắt.

Tưởng Kỵ múc xong bát cơm cuối cùng từ bếp đi ra, liếc mắt đã thấy cái thìa trong tay Nhiễm Nhiễm, anh nhìn Tưởng Vọng Thư một cái, cô đang cúi đầu, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì. Anh nhíu mày, nhanh chóng đi lấy một cái thìa khác từ tủ tiệt trùng rồi ngồi xổm trước mặt Nhiễm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, cho em cái thìa này được không? Cái kia là của chị Nguyệt Lượng.”

Cô bé ngẩng đầu lên, có chút không vui nhìn cái thìa trong tay Tưởng Kỵ: “Tại sao ạ?”

Tưởng Kỵ chỉ cho cô bé xem hình mặt trăng trên cán thìa: “Em xem này, ở đây có hình mặt trăng, là chị Nguyệt Lượng đó.”

Mặt Tưởng Vọng Thư mặt hơi nóng lên, cô có chút ngượng ngùng, lại có chút cảm xúc khác ẩn sâu trong lòng, cô gọi: “Anh, không cần…”

Lâm Sầm lại cắt ngang lời cô: “Nhiễm Nhiễm ngoan, đưa cho chị Nguyệt Lượng đi con.”

Nghe lời Lâm Sầm nói, cô bé không tình nguyện “Ồ” một tiếng, đưa cái thìa cho Tưởng Vọng Thư.

Tưởng Vọng Thư đâu dám nhận cái thìa để dùng, cô đặt cái thìa lên bàn, vẫn dùng cái cô vừa lấy.

Không khí không biết vì sao có chút gượng gạo, vẫn là Lâm Sầm lên tiếng làm dịu tình hình: “Thôi nào ăn cơm đi, lâu rồi bác không được nếm tài nghệ của A Kỵ, hôm nay bác phải ăn cho đã miệng mới được.”

Tưởng Kỵ cười nhạt: “Bác cứ ăn thoải mái, sau này cũng qua chơi nhiều hơn, con biết làm nhiều món lắm.”

Lâm Sầm cười nói: “Được.”

Cả nhà lúc này mới vui vẻ hòa thuận bắt đầu ăn cơm, bé con ăn ngon là quên hết chuyện không vui vừa rồi, giờ này đang ăn cơm rất vui vẻ, Tưởng Vọng Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ngẩng đầu lén nhìn Tưởng Kỵ một cái, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tưởng Kỵ, cô vội vàng giả vờ như không để ý mà dời mắt đi.

Trong đáy mắt Tưởng Kỵ thoáng lướt qua một tia cười.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...